Ngày vợ đưa tôi về nhà ra mắt gia đình, tôi còn nhớ như in bố em bảo thẳng: “Bác không phản đối chuyện 2 đứa tìm hiểu và yêu nhau. Nhưng nếu có đi đến đám cưới, bác cũng phải mặc cả trước với cháu 1 điều. Đó là nhà bác neo người, chỉ có mỗi cái Huệ là con duy nhất. Vì thế, đám cưới xong, chồng của nó phải về đây làm việc và sống tại nhà bác. Chứ không có chuyện con gái bác phải về làm dâu nhà người khác đâu. Có gì cháu thông cảm
Ảnh minh họa internet.
Nghe bố vợ tương lai khi ấy nói thế mà tôi choáng. Sau đó suy đi nghĩ lại, tôi cũng thấy ông nói đúng. Nhà vợ tôi về điều kiện kinh tế một trời 1 vực so với nhà tôi. Bố mẹ em cũng có công ty gia đình riêng. Nhà lại chỉ có một mình cô con gái nên tôi cũng thấu hiểu họ neo người. Còn nhà tôi có 3 anh em trai, kinh tế lại chẳng có nên các con ở cùng hay không chẳng quan trọng.
Vì thế, tôi cũng đồng ý với lời đề nghị này. Kết hôn xong, vợ chồng tôi về sống chung với bố mẹ vợ trong căn biệt thự 300m2to đùng. Hàng ngày chuyện cơm nước, dọn dẹp nhà cửa đã có 2-3 giúp việc lo hết. Bố vợ cũng tạo điều kiện cho tôi làm quen với các công việc ở công ty. Lâu dần nhờ ông hướng dẫn và nhờ tôi chịu khó học hỏi mà tôi làm việc khá thuần thục. Tôi từ nhân viên quèn đã được cất nhắc lên vị trí trưởng nhóm rồi trưởng phòng của công ty nhà vợ.
Lẽ dĩ nhiên, tôi cũng là người có năng lực và chuyên cần làm việc. Vì thế bố mẹ em cũng rất quý và trân trọng tôi. Biết bố mẹ vợ đặt nhiều kỳ vọng vào con rể nên tôi cũng cố gắng hết sức mình. Tôi cũng mang được nhiều hợp đồng giá trị về cho công ty cũng như mở rộng được thêm nhiều đối tác mới. Bố vợ tôi rất hài lòng về điều này.
Nhưng ở công ty là vậy, lúc về nhà tôi lại thấy yếu thế kinh khủng. Bố mẹ vợ lúc nào cũng chiều chuộng vợ tôi. Cô ấy nói gì là nghe đó. Thành ra nhiều lúc tính vợ tôi ngang ngược phách lối hết chỗ nói. Có lúc bố mẹ chồng ở quê ốm cả tuần, bảo em thu xếp về thăm mà em cũng không về. Trong khi công việc ở phòng hành chính của em thì nhàn hạ, đi làm chủ yếu như đi chơi.
Chưa kể, tháng nào lấy lương về tôi cũng đưa hết lương cho em. Vậy mà thỉnh thoảng em vẫn bảo tôi giấu tiền để mang về nhà biếu bố mẹ chồng. Tôi cãi lại thì em nói: “Người ăn bám nhà vợ thì cấm cãi”. Bực mình tôi không nói với vợ nữa thì lại bảo: “Ăn cơm nhà vợ mà khinh thường vợ thì thái độ gì”.
Nhà vợ cũng mua cho tôi xe ô tô riêng để tiện đi làm, đi chơi, đi tiếp khách. Nhưng tôi chẳng bao giờ dùng đến bởi vì tôi không muốn mang tiếng ăn bám nhà vợ nữa. Nói không được thì mọi người lại chửi tôi lại “đồ sĩ diện hão”.
Hôm nào, tôi đi tiếp khách với đối tác về muộn là y như rằng bị vợ và mẹ vợ phàn nàn. Mẹ vợ còn quát lên: “Anh đã đi tới giờ này thì đi luôn đi, đừng về lại nữa. Mất cả giấc ngủ của mọi người. Sống ở nhà vợ mà không biết ý gì cả”.
Thậm chí tôi sợ nhất những bữa cơm chiều ở nhà vợ. Mỗi khi ngồi xuống bàn ăn, tôi chẳng dám gắp tự nhiên. Bởi nếu gắp ít, vợ tôi lại dè bỉu bảo: “Quen nếp ăn nông dân nên giờ chỉ quen ăn rau củ. Tội thế đấy”. Nếu gắp thức ăn ngon ăn nhiều, vợ lại ý tứ: “Giá như anh làm lương cũng được cả trăm triệu/tháng thì vợ con ăn sung mặc sướng có thích không”… Trước những lời dè bỉu này của vợ mà nhiều lúc tôi thành áp lực, toàn trốn ăn bên ngoài để khỏi phải ăn cơm tối cùng mọi người.
Song tất cả những mâu thuẫn đó tôi có thể nhịn được để giữ hòa khí gia đình. Cho tới mới đây, bố mẹ tôi ở quê vì nhớ cháu nội quá nên đi xe cả trăm km lên nhà vợ chơi. Dù được tôi đã thông báo trước 1 hôm nhưng khi bố mẹ tôi mang hoa quả, rau củ, thức ăn ở quê ra mà bố mẹ vợ tôi bĩu dài môi:
“Anh chị mang những thứ vặt vãnh quê mùa này lên thành phố làm gì. Ở đây cũng đầy, chúng tôi mua rất tiện mà có khi lại sạch sẽ hơn ở quê áy chứ. Ở quê toàn bón phân hữu cơ kinh chết đi được. Chưa kể ăn vào lại lây bệnh cho thằng bé mới sinh thì khổ”.
Nghe mẹ chồng nói vậy mà bố mẹ tôi đag định ở lại chơi với con dâu 2 ngày đã nằng nặc đòi về luôn. Bực quá tôi bảo vợ muốn ra ngoài sống riêng nhưng vợ tôi không đồng ý chuyển ra. Em còn nói: “Anh điên thì điên 1 mình đi, đừng bắt mẹ con em cũng điên theo. Ở rể anh sướng như tiên còn muốn cái gì nữa. Sướng quá hóa rồ rồi, sướng không biết đưỡng mà hưởng cứ thích quay về dân cá gỗ”.
Khi thấy con rể và con gái cãi nhau to, dù chẳng hiểu đầu đuôi thế nào nhưng bố mẹ vợ cũng bênh con gá chằm chặp. Thật sự tôi không thể nào nhẫn nhịn, hay chịu đựng thêm được nữa.