Khi nghe chồng tôi đề nghị ly hôn, tôi chỉ nói”anh nói gì em chưa hiểu hết, anh nói lại dùm em”.
Anh ngập ngừng một chút rồi bình tĩnh như thể anh đã học thuộc lòng và tập dợt kỹ lưỡng những gì anh cần nói
“Trong hôn nhân phải có tình yêu vợ chồng mới có hạnh phúc.Ngày xưa lúc còn trẻ anh cứ tưởng anh yêu em, nhưng nay anh phát hiện ra anh cần một sự đồng cảm và chia sẻ nhọc nhằn trong công việc, nên anh đã yêu cô bác sĩ cộng sự với anh. Cô ấy đã có thai, anh sắp sửa có con, còn em thì chưa.
Do đó anh chọn người anh yêu và vì một đứa con cần có cả cha lẩn mẹ nên anh quyết định chia tay em. Mong em dũng cảm và biết điều với anh.Phần gia sản, anh không để em thiệt thòi.Anh công bằng chia hai mặc dù anh là bác sĩ em chỉ làm công việc phụ tá.Như thế là anh quá tốt rồi phải không”?
Nói xong,anh đẩy cửa bước đi, bỏ tôi lại một mình trong căn nhà rộng lớn.Tôi cứ ngồi lập đi lập lại lời anh nói đến độ bao năm rồi tôi vẫn còn thuộc lòng.
Mười bốn năm trước anh là một sinh viên y khoa xuất thân từ một gia đình nghèo, đến phòng mạch ba tôi xin việc làm thêm, để trang trãi cuộc sống và để học hỏi kinh nghiệm.Thấy anh hiền lành cần mẫn nên ba mẹ tôi rất thương yêu anh.
Tôi là một cô gái lãng mạn, hay mơ mộng và yêu những cái gì là lạ có thể làm xao xuyến tâm hồn mình. Có lẽ anh hiểu được điều đó, nên moi móc đâu ra những quyển sách từ thời xửa thời xưa như” Ví dụ ta yêu nhau” và mua đĩa phim” Far and away” (Về miền đất hứa do Nicole và Tom Cruise đóng chính), và thường xuyên tặng tôi những chú gấu hay những chùm hoa, túi móc xinh xắn. Là một cô sinh viên chập chững vào trường, hỏi sao tôi không run động?
Anh vừa ra trường là chúng tôi làm đám cưới. Lúc đầu anh phụ ba tôi khám bệnh, nhưng sau đó, anh nói rằng đàn ông phaỉ tự lực và bác sĩ phải có phòng mạch riêng để phát triển nghề nghiệp và độc lập mọi thứ nên anh xin ra riêng mặc dù tôi là con gái một. Đề nghị của anh hợp lý nên ba mẹ tôi đồng ý ngay và mua tặng cho chúng tôi một ngôi nhà khang trang mặt tiền đường hẳn hoi.
Mặc dù tốt ngiệp đại học ngoại thương nhưng vì để cùng cộng tác với chồng, tôi học thêm nghề y tá và dược để có thể làm phụ tá cho anh. Công việc tiến triển rất tốt đẹp.
Anh giải thích là chúng tôi cần tích lũy vốn để phát triển nên khoan có con và không nên xài phí vào du lịch.Thế là phòng mạch của chúng tôi luôn mở cửa kể cả ngày lễ tết và chủ nhật.
Chúng tôi lần lượt bán nhà của ba má tặng để mua nhà lớn hơn. Anh bàn với tôi là xu hướng thời thượng ngày nay làm bác sĩ giải phẩu thẩm mỹ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn bác sĩ trị bệnh nên anh ra sức học tiếng Hàn và đi sang Hàn Quốc học ngành giải phẩu thẩm mỹ.
Khi về anh mở bệnh viện chăm sóc sắc đẹp và để việc kinh doanh thuận lợi hơn anh thuê một cô bạn bác sĩ Hàn Quốc làm chung. Đúng như anh dự đoán cơ sở làm đẹp của anh đắc khách vô cùng. Công việc trôi chảy và xét về mặt tài chánh thì chúng tôi thành công hơn mơ ước.
Sa khi ra tòa và bán nhà chia đôi, anh mua một ngôi nhà khác và tiếp tục công việc thẩm mỹ của mình.Tôi thương ba mẹ, sợ ba mẹ buồn nên không cho người biết chuyện đau buồn của tôi. May mắn là lúc đó tôi nhớ đến một người mà tôi có thể tin cậy.Tôi chạy ngay đến cô ấy khóc lóc kể lể sự tình. Nghe xong cô hỏi tôi:
“Em cần một người chồng thương yêu em thật sự hay em cần một người đàn ông lợi dụng tài sản của ba mẹ em để làm giàu và sau khi đạt mục đích họ bỏ rơi em”?
Tôi làm thinh và cô hỏi tiếp:
“Bài học đầu tiên cô dạy em những gì em nhớ không?”
Tôi ngập ngừng nói:
“Độc lập tài chính và độc lập tình cảm”.
Cô ấy tiếp
“Với tài sản chia đôi từ tài sản chung của vợ chồng, em có thể “độc lập tài chính” rồi. Em có dũng cảm “ độc lập tình cảm không?”
Bỗng dưng tôi hỏi
“Bây giờ em phải làm gì để có một tình yêu đích thực?”.
“Em cứ tuyên bố là sau khi ly dị, em bị chồng lấy hết tài sản vì trước khi ly dị, chồng em đề nghị bán nhà để mua nhà mới. Em vì tin chồng nên để việc mua bán nhà cho chồng đảm nhiệm, không ngờ anh ấy nhờ người anh ruột của ảnh đứng tên.Ba má em vì giận em như An Dương Vương giận Mỵ Châu nên từ bỏ em rồi. Làm như thế có hơi quá đáng với anh ấy, nhưng vì hạnh phúc của em, cứ để anh ấy hy sinh một chút cũng ko sao.Em thuê một phòng nhỏ để ở và tự tay làm nên sự nghiệp”.
Đường cùng quẩn trí, tôi không có cách gì khác và làm theo lời cô ấy hướng dẫn.Tôi âm thầm ngày ngày ra Bà Rịa Vũng Tàu mua những miếng đất ngập mặn không canh tác được, lấp đất, phân lô bán nền.Tôi mua những miếng đất ở những nơi ngập nước không ai thèm ở với giá rẻ.
Sau đó chính quyền làm đường mới, giá cả đất tăng lên vùn vụt.Tôi mua nhà cho thuê, mua nhà nhỏ sửa chữa lại bán, mua đất cất phòng cho công nhân trọ nhưng vẫn sống lam lủ trong một phòng thuê chật hẹp ở cùng với các công nhân nhập cư.Tôi trở thành đại gia lúc nào không ai biết.
May mắn lại mĩm cười với tôi.Một hôm tôi tình cờ gặp lại một anh bạn cũ cùng lớp. Anh hỏi qua số phận.Tôi kể là mình thất nghiệp,sống lủi thủi trong phòng trọ. Anh ấy tội nghiệp cô bạn trong bộ dạng nhếch nhác, nên nhiệt tình giúp đỡ tôi tìm việc làm bằng cách giới thiệu với ông anh bà con hiện là Việt Kiều về nước vừa mở quán cà phê sân vườn cần người tin cậy quản lý.
Sau khi phỏng vấn tôi hơn 30 phút, ông chủ đồng ý thuê tôi với lương tháng 10 triệu đồng.Tôi nhận việc chỉ vì ông chủ rất cương nghị và bản lãnh. Mỗi ba tháng ông chủ về nước một lần.Cứ mỗi lần về kiểm tra công việc, ông lại tăng lương cho tôi thêm năm triệu đồng. Sau một năm, ông hỏi tôi:
“Cô có thích quán cà phê này không?Nếu phải gắn bó với nó suốt đời với nó, cô có thấy hạnh phúc không”?
“Thưa ông chủ, tôi nghèo lắm, bị cả ba mẹ và chồng từ bỏ.Ông cho tôi làm việc ở đây tôi mang ơn ông lắm”.
Ông chủ nhìn tôi thật lâu, và ông nói
“Anh sẽ bù đắp lại cho em. Em có đồng ý làm vợ anh không?
Chúng tôi đám cưới nơi một nhà hàng sang trọng. Và sau đó tôi mới biết anh ấy là một doanh nhân khá thành đạt ở Mỹ. Chúng tôi bán quán cà phê và tôi theo anh về Mỹ sinh sống.
Cho đến bây giờ, sau bốn năm cưới nhau và có hai đứa con, tôi mới cho anh biết về tài sản của mình.
Nếu như tôi còn ở với chồng tôi có lẽ tài sản không kếch sù như thế.
Chuyện đến đây có lẽ nên chấm dứt,nhưng tôi xin kể tiếp thêm môt chút nữa về người chồng cũ của mình.
Trái đất tròn nên chúng tôi tình cờ gặp lại nhau tại một khách sạn ở Singapore. Trong khi anh xã của tôi đang loay hoay với hai đứa con của chúng tôi, người cũ đến bên tôi nói
”Trông em hạnh phúc quá!”
“Còn anh thì sao?”
“Đang nhờ luật sư cố gắng chứng mình tài sản hiện có của anh là do anh làm ra trước khi cưới cô ấy, và trong suốt bốn năm nay cô ấy chỉ là người làm thuê thôi. Con thì là con gái nên theo mẹ. Cô này cũng ko phải tay vừa nên hơi rắc rối. Mệt quá nên anh bỏ đi du lịch ít ngày”.
“Chúc anh may mắn nha”.
Tôi quay lại nắm tay anh xã của tôi, nhìn anh với tất cả thương yêu và lòng biết ơn.
Nguồn : Nguyễn Ngọc Yến