Dậү từ 3Һ sáпg ρҺụ ƌám gιỗ пҺà cҺồпg, ƌếп trưɑ cҺị Ԁȃu mớι xuất Һιệп пҺưпg Ьṓ cҺồпg пóι một cȃu kҺιếп tȏι Ьỏ vḕ пgɑү lậρ tức

Dậү từ 3Һ sáпg ρҺụ ƌám gιỗ пҺà cҺồпg, ƌếп trưɑ cҺị Ԁȃu mớι xuất Һιệп пҺưпg Ьṓ cҺồпg пóι một cȃu kҺιếп tȏι Ьỏ vḕ пgɑү lậρ tức

 

 

Bṓ chṑng ᵭã nói thḗ thì tȏi cũng chẳng có lý do gì ᵭể tiḗp tục ở lại.

Nhà chồng tôi có 2 người con trai. Chồng tôi là con út, siêng làm nhưng tính tình cộc cằn. Anh ít nói được những lời ngọt ngào, cũng ít thể hiện tình cảm một cách sỗ sàng. Bố mẹ chồng thường kêu ca, bảo chồng tôi: “Mặt mày lúc nào cũng hầm hầm, khó gần”. Riêng tôi lại cảm thấy chồng mình rất tốt. Anh ấy biết quan tâm đến người khác, là người con có hiếu.

Anh chồng và chị dâu làm ở thành phố, lâu lâu mới về một lần. Bố mẹ chồng quý anh chị lắm. Mỗi lần anh chị về chơi, ông bà đều làm gà thết đãi hoặc nấu những món chị dâu thích ăn. Mẹ chồng còn để ý xem chị dâu thích ăn gì thì chuẩn bị trước, không để chị ấy phải đích thân vào bếp. Chắc do anh chị hay biếu ông bà tiền. Lần nào về cũng biếu ông bà vài triệu, còn tôi thì chỉ mua đồ ăn, quần áo chứ không cho tiền.

Vợ chồng tôi sống gần hơn, thường về nhà chồng phụ giúp công việc đồng áng. Bố mẹ đau ốm cũng vợ chồng tôi săn sóc nhiều. Vậy mà bố mẹ vẫn không thương chúng tôi bằng anh chị. Nhiều khi thấy cách họ phân biệt đối xử, tôi vừa thương chồng vừa tủi phận mình.

Mấy ngày trước nhà chồng có đám giỗ. Mẹ chồng gọi tôi qua dọn dẹp, lo chén bát từ 2 ngày trước. Đến ngày giỗ thì tôi phải đến từ 3h sáng, chở mẹ chồng đi chợ mua đồ. Về nhà lại tiếp tục nấu nướng, lên mâm lên bát để cúng.

Đến 11h trưa, gia đình chị dâu mới về. Vừa thấy xe ô tô đỗ trước cổng, bố chồng tôi đã mừng rỡ chạy ra. Ông xách hộ giỏ bánh kẹo giúp chị dâu, miệng không ngừng hỏi chị ấy đi đường xa có mệt không? Thấy bố như vậy, tôi lại tủi thân. Ông chưa bao giờ hỏi tôi được một câu như thế.
Về nhà chồng phụ đám giỗ từ sớm, đến trưa chị dâu mới về nhưng bố chồng nói một câu khiến tôi cay cú, bỏ về ngay lập tức - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Chị dâu vào nhà rồi, bố chồng liền bảo tôi: “Mau đi làm ly nước cam cho chị mày uống. Chị mày đi quãng đường 120km chứ có sướng như mày đâu?”.

Tôi kinh ngạc tột độ trước câu nói của bố chồng. Ủa, vậy là trong mắt ông, tôi là người sung sướng. Trong khi tôi nấu nướng, dọn dẹp suốt mấy ngày liền?

Không hiểu sao lúc đó, cơn phẫn uất bùng lên, tôi lớn tiếng đáp trả: “Vâng, con sướng quá. 3h sáng đã dậy đi chợ, đến bây giờ còn tất bật luôn tay luôn chân. Miếng nước chưa kịp uống. Ăn sáng chưa kịp ăn. Bố nói con sướng thì con xin phép về nghỉ ngơi đây ạ”.

Chồng tôi chứng kiến hết mọi chuyện nên cũng không bênh vực bố mẹ. Anh còn là người chủ động lấy áo khoác và chở tôi về. Cách hành xử của vợ chồng tôi làm cả nhà sửng sốt. Bố chồng mắng tôi hỗn hào, mắng chồng tôi “đội vợ lên đầu”.

Sau chuyện lần này, vợ chồng tôi càng thêm bất mãn với cách đối xử của bố mẹ chồng. Chồng tôi còn bảo không về nhà nữa, để ông bà tự lo. Có chuyện gì thì gọi anh trai về lo. Có vẻ anh giận thật. Tôi cũng giận nhưng lại sợ vì mình mà chồng rơi vào thế khó. Tôi có nên đợi một thời gian nữa rồi khuyên chồng về nhà không? Riêng tôi, tôi không bước chân về nhà chồng nữa.