Mɑпg cơm lȇп vιệп cҺo ȏпg пgoạι, mẹ tȏι Ьị Ьác Ԁȃu ƌɑү пgҺιếп rằпg “Gầп 50 tuổι còп vȏ tícҺ sự”

Mɑпg cơm lȇп vιệп cҺo ȏпg пgoạι, mẹ tȏι Ьị Ьác Ԁȃu ƌɑү пgҺιếп rằпg “Gầп 50 tuổι còп vȏ tícҺ sự”

 

Tȏi ᵭứng dưới sȃn bệnh viện mà ngỡ ngàng khi thấy bác dȃu ném thẳng cái cặp lṑng từ tầng 3 xuṓng vỡ tan, thức ăn rơi tung toé.

Nhà người ta thường hay mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, còn nhà tôi suốt hơn 20 năm qua là mâu thuẫn giữa chị dâu và em chồng. Người ghê gớm hay gây sự là bác dâu của tôi, còn mẹ tôi hiền lành hay nhịn nên lúc nào cũng chấp nhận chịu thiệt cho êm ấm nhà cửa.

Mẹ tôi đi lấy chồng ở chỗ khác rồi mà bác dâu vẫn không ngừng kiếm chuyện. Bà ngoại tôi từng hỏi bác là tại sao cứ phải làm khó con gái bà như thế. Bác dâu thản nhiên nói tại ngày xưa lúc mới về mẹ tôi từng lườm bác nên bác “ghim” đến tận bây giờ.

Mẹ tôi lắc đầu bảo chưa từng thái độ như vậy với ai. Ở khu phố này mẹ tôi nổi tiếng ngoan hiền từ bé vì ông bà ngoại đều là giáo viên. Chẳng hiểu sao bác dâu cứ hay vu oan cho mẹ tôi và đi rêu rao khắp nơi rằng mẹ sống giả tạo, không giống như vẻ bề ngoài.

Cả nhà tôi đều không ưa bác ấy nhưng vì thương bác trai đứng giữa nên đa số toàn nhường bác dâu cho xong chuyện. Ông bà ngoại gia giáo nề nếp nên cũng chẳng bao giờ to tiếng với con dâu. Khuyên bảo con dâu nên sống hòa nhã tử tế mãi không được, ông bà đành cắt cho miếng đất để nhà bác trai dọn ra ngoài ở riêng.

Kể từ đó mọi người bớt đau đầu vì bác dâu hẳn, nhưng mỗi lần giỗ chạp lễ Tết thì mẹ tôi vẫn phải đụng mặt bác ấy. Mấy chục năm qua mẹ đã quen với kiểu của bác rồi nên dù bác nói gì mẹ cũng kệ. Hàng xóm xung quanh biết bác dâu chua ngoa nên cũng tránh né, chẳng mấy ai đứng lại trò chuyện với bác bao giờ. Bác có nói xấu mẹ tôi thì cũng chẳng ai buồn nghe, vì kể đi kể lại một việc mãi cũng nhàm.

Mang cơm lên viện cho ông ngoại, mẹ tôi bị bác dâu đay nghiến rằng “Gần 50 tuổi còn vô tích sự”- Ảnh 1.

Thật sự tôi chẳng hiểu ngày xưa bác trai mê vợ ở điểm gì. Tôi không đánh giá những thứ khác mà chỉ mỗi cái nết của bác dâu đã “giúp” bác bị tất cả mọi người xung quanh xa lánh rồi. Nghe nói anh em họ hàng ở quê cũng sợ bác ấy vì hay vay mượn tiền nong không trả, lại còn chửi mắng ngược lại người ta khi bị đòi. 2 con trai của bác cũng xấu hổ vì mẹ lắm. Nhiều lần tôi thấy các anh bất lực khi nhìn mẹ to tiếng cãi vã với người khác giữa đường, chửi chồng quát con không biết ngại.

Dạo gần đây ông ngoại tôi ốm yếu liên tục, sức khỏe suy giảm thấy rõ. Mọi người trong nhà đều lo lắng cho ông, con cháu họ hàng ở xa lũ lượt kéo về thăm hỏi khi biết tin ông nằm viện. Chỉ riêng bác dâu bận lo chuyện khác, đó là dò hỏi bà ngoại tôi xem của nả ông bà để lại bao nhiêu.

Dĩ nhiên bà ngoại không tiết lộ nửa câu với con dâu. Bà chỉ bảo khi nào thích hợp sẽ thông báo phân chia tài sản, đầy đủ con cháu không thiếu cái gì.

Tuy nhiên bác dâu có vẻ không yên tâm, không tin tưởng vào câu “đầy đủ” của bà tôi cho lắm. Bác tra hỏi chồng mình suốt về chuyện bố mẹ có chia cho con trai cái gì không. Ai đời con dâu nhòm ngó tài sản nhà chồng mà cả thiên hạ đều biết như vậy không cơ chứ. 2 anh họ của tôi góp ý rằng bác không nên hỏi nhiều vậy nữa vì bên ngoài xì xào bêu riếu khiến gia đình xấu hổ. Bác dâu lại càng tỏ ra đắc ý, đáp lại rằng càng nhiều người nhìn vào thì ông bà ngoại tôi mới không thiên vị (?!?)

Tuần trước trời mưa rét nên ông ngoại lại ho nặng, vừa viêm phổi vừa viêm khớp. Cả nhà chở ông vào viện gấp, nằm điều trị từ hôm đấy đến hôm nay vẫn chưa được ra. Con cháu nội ngoại thay nhau vào chăm, hôm nay tới lượt bác dâu trông ca sáng, còn buổi chiều là mẹ tôi.

Ông ngoại nằm ở phòng bệnh trên tầng 3. Đang gửi xe dưới sân bệnh viện thì đột nhiên nghe choang cái, cả tôi lẫn mọi người có mặt lúc đó đều giật mình. Cái cặp lồng cơm mẹ tôi vừa xách lên đã vỡ toang, đồ ăn bên trong tung toé hết ra ngoài.

Chạy vội lên xem thì tôi thấy bác dâu đang chống nạnh quát mẹ mình. Mặc cho mọi người xung quanh can ngăn, bác ngoa ngoắt mắng mẹ tôi là “Gần 50 tuổi còn vô dụng”.

Quá ồn ào nên cả nhà tôi bị bác sĩ đuổi ra ngoài. Sau khi đưa mẹ về nhà hỏi chuyện thì tôi mới biết bác dâu lại kiếm chuyện vô lý. Bác mở hộp cơm của ông ra để xem, thấy mấy quả trứng gà để trên mớ rau luộc thì chê mẹ tôi nấu ăn “bẩn thỉu”, không bóc sẵn trứng mà để nguyên vỏ đặt lên thức ăn khác. Bác tự suy diễn linh tinh rằng mẹ tôi làm thế là “hại bố chết sớm”, rồi sau đó mẹ sẽ lấy hết tài sản (?!?)

Tôi nghe mẹ kể xong mà sôi cả máu. Lúc ấy mà tôi có mặt ở phòng bệnh thì chắc tôi không để yên cho bác dâu nói năng thiếu suy nghĩ như vậy. Bác cũng lớn tuổi rồi chứ có phải trẻ con đâu. Ông ngoại còn nằm đấy mà bác chửi mắng mẹ tôi cay nghiệt vậy, không biết bác còn coi ai ra gì nữa không?