Bàп vớι cҺồпg vḕ quȇ пgoạι ăп Tết, ɑпҺ ƌưɑ rɑ tιп пҺắп kҺιếп tȏι пổι ƌóɑ, quүết kҺȏпg ƌưɑ cҺo cҺồпg một ƌồпg пào пữɑ
Tȏi khȏng muṓn trở thành “máy rút tiḕn tự ᵭộng” của gia ᵭình chṑng mình.
Tôi làm kinh doanh, thu nhập hàng tháng khá cao, ổn định. Trước khi lấy chồng, tôi đã tiết kiệm được 2 tỷ đồng và mua được nhà riêng. Quan điểm sống của tôi là: “Cái gì có thể giải quyết bằng tiền thì nhất định không được dùng tình cảm”. Tôi không muốn làm dâu nên sẽ gửi tiền cho bố mẹ chồng, xem như đó là trách nhiệm dâu con của mình.
Tôi mới lập gia đình được 2 năm thôi. Chồng tôi làm nhân viên văn phòng, công việc nhàn nhã, mức lương đủ chi tiêu cá nhân. Mỗi tháng, chồng đưa cho tôi 5 triệu để lo sinh hoạt chung trong nhà. Tôi chủ động chuyển khoản cho anh trai chồng 3 triệu, gọi là gửi tiền ăn uống cho bố mẹ chồng. Một tháng, vợ chồng tôi về quê chồng một lần. Lần nào tôi cũng biết ý, mua sắm nhiều đồ đạc cho cả nhà. Ngay cả chị dâu cũng có quà.
Vì tôi sống quá xởi lởi nên nhà chồng xem việc tôi mua quà cáp là trách nhiệm phải làm. Có lần tôi về mà chưa kịp mua gì thì sẽ bị họ nói ra nói vào, thái độ không hài lòng thể hiện ra mặt.
Anh chồng còn hay gọi điện cho chồng tôi, hỏi vay tiền. Lúc thì bảo mua ti vi mới. Khi thì đổi tủ lạnh. Khi thì mua sắm đồ đạc trong phòng ngủ của bố mẹ chồng. Chồng tôi làm gì có tiền. Anh ấy sẽ hỏi lại tôi và tôi chi tiền ngay lập tức. Mà sau đó, tôi về quê thì toàn thấy đồ đạc được bài trí trong phòng của anh chị chồng.
Bực mình, tôi hỏi thì chồng bảo anh chị mua về nhưng bố mẹ không thích. Chẳng lẽ bỏ đi hay trả lại, anh chị đành phải dùng. “Đành”, đúng là miễn cưỡng ghê? Nào máy lạnh, quạt trần, tủ quần áo gỗ, toàn tiền chục triệu của tôi không đó.
Năm ngoái, vợ chồng tôi ăn Tết ở nhà nội. Bố mẹ chồng hiền thì hiền thật nhưng tôi vẫn không thoải mái được. Năm nay, tôi có ý định về nhà mẹ đẻ ăn Tết. Tôi đang mang thai 4 tháng, cũng muốn tìm nơi bình yên để nghỉ dưỡng vài ngày. Tối qua, tôi bàn với chồng chuyện về nhà ngoại ăn Tết, anh ấy đưa cho tôi xem dòng tin nhắn của anh trai mình.
“Năm nay vợ chồng chú Ba về, nhớ nhắc thím đưa thêm tiền để mua cây mai trang trí Tết. Năm ngoái thím Ba đưa có 30 triệu, mua sắm, cúng kính, lì xì các cháu không đủ”.
Tôi đọc mà nổi đóa, tức ứa gan. Năm ngoái, tôi đưa 30 triệu là quá nhiều rồi. Tôi không có nghĩa vụ phải lo tiền lì xì của anh chị. Vậy mà giờ anh chồng còn trách ngược tôi đưa ít tiền. Mà tôi cũng chẳng hiểu, ở quê, mọi thứ không đến mức quá đắt đỏ, anh chị mua sắm gì đến 30 triệu mà vẫn không đủ? Chẳng lẽ muốn tôi đưa cả trăm triệu hay sao?
Tôi tức quá nói luôn năm nay sẽ không ăn Tết nhà chồng. Tôi cũng sẽ không đưa cho chồng một đồng nào cả, anh tự xoay xở kiếm tiền mà gửi về cho anh trai đi. Tôi không phải nơi rút tiền của nhà anh.
Chồng tôi gay gắt mắng tôi không làm dâu, không chăm sóc bố mẹ chồng. Giờ có cái Tết mà cũng ki bo, tính toán với nhà chồng. Tôi bực quá, không lẽ đưa ít tiền là tôi không hoàn thành trách nhiệm của một người con dâu sao?