Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc. Sáu năm trước, tôi kết hôn với một người đàn ông tài giỏi, thành đạt.
Anh luôn miệng nói yêu tôi, hứa sẽ chăm sóc tôi đến trọn đời. Nhưng rồi, sau khi tôi sinh con thứ hai, mọi thứ thay đổi.
Chồng tôi bắt đầu ch.ê ba.i ngoại hình của tôi, trách móc tôi xuề xòa, kém hấp dẫn. Anh buông lời cay nghiệt: “Em ăn ít thôi, nhìn lại mình xem, khác gì đống mỡ di động không?” Những lời ấy như những nhát dao đâ.m thẳng vào trái tim tôi.
Rồi tôi phát hiện anh có nhân tình. Ban đầu, anh còn giấu giếm, sau thì ngang nhiên nhắn tin ngay trên giường của hai vợ chồng. Cô bồ kia chẳng những không e ngại mà còn khiêu khích tôi. Cô ta gửi ảnh ân ái của hai người kèm những lời thách thức. Còn chồng tôi thì lạnh lùng tuyên bố: “Tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà!”
Sáng nay, anh ta không thèm giấu giếm nữa mà ngang nhiên dẫn tiể.u ta.m về nhà! Chồng tôi thẳng tay ném đồ của tôi ra ngoài, định ép mẹ con tôi rời đi. Hai con tôi sợ hãi núp sau lưng mẹ, khóc nức nở. Vậy mà người đàn ông từng thề nguyện bên tôi trọn đời lại chẳng hề xót thương!
Nhưng ngay lúc ấy, mẹ chồng tôi xuất hiện.
Bà nhìn cảnh tượng trước mặt, hiểu ngay mọi chuyện nhưng không trách cứ ai. Bà chỉ nhàn nhã nhìn cô bồ của chồng tôi rồi hỏi một câu tưởng như vô hại: “Cháu muốn làm con dâu của bác chứ?”
Nghe thấy vậy, ả nhân tình lập tức sáng mắt, vội vàng chạy đến nắm tay mẹ chồng tôi, nũng nịu: “Dạ có chứ ạ! Cháu rất ngưỡng mộ bác. Được làm con dâu của bác là điều cháu mong ước nhất!”
Mẹ chồng tôi mỉm cười hài lòng, ra vẻ đã ưng thuận. Cô ả hớn hở hơn, tranh thủ bóp vai, nịnh nọt bà. Nhưng chỉ năm phút sau, mẹ chồng tôi mới thực sự “ra đòn”.
Bà thong thả nhấp ngụm trà rồi chậm rãi nói: “Làm dâu nhà bác dễ lắm. Chỉ cần sinh được con trai nối dõi, lương hàng tháng đưa bác giữ. Sáng 5h đi chợ, thức ăn phải tươi. Nhà bốn tầng, hai ngày lau dọn một lần, không được để hạt bụi nào. Quần áo phải giặt ngay sau khi tắm, phơi trong đêm. Nếu để có mùi hôi, giặt lại ngay…”
Nghe đến đây, ả tiể.u ta.m bỗng sững người, mặt cắt không còn giọt má.u. Cô ta lắp bắp phản đối: “Bác ơi, cháu về làm vợ chứ có phải giúp việc đâu? Sao không thuê người làm?”
Mẹ chồng tôi khẽ cười, giọng điềm nhiên nhưng đầy châm chọc: “Nhà này làm dâu là thế đấy. Cháu làm được thì làm, không thì cút đi.”
Lời vừa dứt, ả nhân tình vội vàng xách túi chạy thẳng ra cửa! Chồng tôi lao theo níu kéo nhưng cô ta vùng vằng hét lên: “Tưởng làm dâu nhà giàu là sướng, hóa ra là cái lò ô-sin!”
Chồng tôi tức giận quay lại trách mẹ làm hỏng mọi chuyện. Nhưng mẹ chồng tôi chỉ lạnh lùng đáp: “Linh làm dâu bao năm nay chưa từng kêu ca. Giờ mới nói qua mà cô ta đã nhảy dựng lên. Con xem ai mới là người xứng đáng làm vợ con?”
Nghe đến đây, chồng tôi câm lặng. Anh lặng lẽ xách đồ của tôi để lại chỗ cũ.
Còn tôi, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi cay sống mũi. Suốt những năm tháng làm dâu, tôi chưa từng than vãn. Và hôm nay, tôi mới hiểu: Sự nhẫn nhịn của tôi đã được hồi đáp.
Chồng cặp kè nhân tình, mẹ chồng bất ngờ lâm bệnh nặng: Tất cả chỉ là kế sách để thử lòng tôi?
Sau 8 năm chung sống, chúng tôi tưởng chừng đã đạt đến ngưỡng thỏa thuận về sự kết thúc của một cuộc hôn nhân đầy sóng gió.
Với hai đứa con, một căn nhà riêng, và sự khác biệt thu nhập rõ rệt, tôi – người vợ trung thành – dường như không còn chỗ đứng trong mối quan hệ này.
Ảnh minh họa.
Mỗi tháng, tôi kiếm được 10 triệu đồng trong khi chồng tôi bỏ túi 80 triệu. Tuy nhiên, anh chỉ đưa cho tôi đủ tiề.n chi tiêu hàng ngày, còn lại giữ kín trong tay.
Đỉnh điểm, tháng trước, tôi như chế.t lặng khi nghe chồng thừa nhận anh đang có mối quan hệ ngoài luồng với một người phụ nữ tên Giang, cùng một đứa con trai 4 tuổ.i. Anh yêu cầu tôi ký vào đơn l.y hô.n để anh có thể “tự do” sống với người mới. Nhưng mẹ chồng, với sự bảo thủ vốn có, lại không chấp nhận.
Bà tuyên bố dứt khoát: “Chỉ có tôi mới là dâu con của bà, không bao giờ để các con bỏ nhau!” Nhưng chồng tôi vẫn kiên quyết, yêu cầu tôi phải ký. Và ngay sau đó, bà bỗng nhiên ngất xỉu và rơi vào tình trạng liệt giường, khiến gia đình chúng tôi đứng trước một tình huống không lường trước.
Mặc dù mẹ chồng không chịu vào viện mà yêu cầu bác sĩ đến nhà, nhưng sự việc dường như không đơn giản như vậy. Bố chồng – người vốn ít khi nói nhiều – khuyên chúng tôi hãy chậm lại, đừng vội ra tòa. Và chồng tôi, với sự tự tin quá mức, vỗ ngực tuyên bố: “Tôi sẽ đưa Giang về chăm sóc mẹ, mọi chuyện cứ để tôi lo.” Tất nhiên, bố chồng đồng ý ngay lập tức.
Khi tôi đang ngồi cạnh mẹ chồng, bà bỗng vỗ vỗ vào tay tôi, ánh mắt của bà lúc đó khiến tôi không thể không cảm thấy sự giả dối. Mọi thứ dường như đã được sắp xếp từ trước. Tôi không phản đối, vì tôi hiểu rằng bà và bố chồng đang diễn một vở kịch, một vở kịch để thử thách lòng trung thành của tôi.
Hai tuần sau, mẹ chồng bất ngờ gọi chúng tôi đến gặp. Lúc này, bà “than thở”: “Không thể chịu đựng nổi nữa rồi, con đưa cái gánh nặng này ra khỏi nhà cho bố mẹ nhờ.” Bà ch.ỉ tríc.h Giang – cô vợ mới của chồng tôi – rằng suốt ngày lo mua sắm, tiêu xài như nước, không hề chăm sóc mẹ chồng bệnh tật. Chưa đầy một tuần mà Giang đã bỏ đi shopping tận ba ngày, quần áo, son phấn, tiêu xài như thể không hề có một gia đình cần lo toan.
Mẹ chồng giận dữ, ngồi bật dậy, quở trách chồng tôi ngu dại: “Vợ giỏi giang, đạo đức, thế mà lại đâ.m đầu vào cái cô nhân tình chỉ biết tiêu tiề.n. Đến khi cô ta không còn tiề.n nữa thì bỏ chạy, lúc ấy biết bấu víu vào đâu?”
Chồng tôi không thèm nghe lời mẹ. Anh ta tức giận, phát hiện ra mẹ đã giả bệnh để thử lòng Giang, và quyết định dứt khoát dắt tay người phụ nữ kia rời khỏi nhà. Cảnh tượng ấy như một cú đấ.m chí mạng vào trái tim tôi. Mọi thứ đã kết thúc, tôi chẳng còn gì ngoài sự đa.u đớ.n và tủ.i nhụ.c. Tôi chỉ biết khóc cho một cuộc hôn nhân đã chế.t từ lâu.
Với một đứa con trai, tôi cảm thấy bất lực khi không thể làm gì để cứu vãn tình hình. Và điều khiến tôi day dứt nhất chính là lời cầu xin từ mẹ chồng: “Đừng ký đơn l.y hô.n, tôi chỉ muốn được sống yên bình bên các con cho đến hết cuộc đời này.”
Mẹ chồng đã làm gì mà tôi phải cảm thấy thương bà như vậy? Tôi phải làm gì để bảo vệ mẹ, cũng như bảo vệ chính bản thân mình trong cuộc chiến này?