Mời cả làng đến ăn khao xe mới, đến lúc bóc phong bì chân tay lạnh toát

 

Tôi vừa mua một chiếc xe ô tô mới, bóng loáng, đỏ chói, loại SUV mà tôi mơ ước từ lâu. Nghĩ bụng, mua xe là chuyện lớn, phải mở tiệc khao cả xóm cho hoành tráng, vừa để khoe mẽ, vừa để tạo mối quan hệ. Tôi tính toán đâu ra đấy: mời cả làng, phong bì chắc cũng kha khá, ít nhất kéo lại được tiền cỗ, biết đâu còn dư chút đỉnh mua thêm đồ chơi cho xe.

Hôm ấy, nhà tôi rộn ràng hẳn lên. Bàn ghế thuê đầy sân, loa đài mở hết cỡ, thịt gà, thịt lợn quay thơm lừng, bia rượu ê hề. Bà con trong xóm kéo đến đông như trẩy hội, ai cũng khen xe đẹp, hỏi giá, sờ mó, cười nói rôm rả. Tôi đứng đó, vênh mặt tự hào, tưởng tượng cảnh cuối buổi khách ra về, tay bắt mặt mừng, dúi cho tôi cái phong bì dày cộp. “Đời đúng là đáng sống,” tôi thầm nhủ.

Tiệc tàn, khách về hết, sân nhà trống trơn, chỉ còn lại đống bát đĩa ngổn ngang và mùi rượu thoảng trong gió. Tôi hí hửng ngồi đếm phong bì, nhưng rồi mặt mày tối sầm lại. Không có cái nào! Cả làng đi tay không, chẳng ai mang theo dù chỉ là tờ polymer mỏng dính. Tôi cay cú, nghĩ chắc họ quên, định bụng mai sang hỏi khéo vài nhà, nhưng rồi điện thoại reo lên.

Là thằng bạn thân gọi. Nó hớt hải: “Mày ơi, cái xe mày mua… tao vừa nghe tin, thằng bán xe nó lừa đảo, xe đó là đồ ăn cắp, công an đang truy đấy!” Tôi nghe mà chân tay lạnh toát, đầu óc quay cuồng. Tiền cỗ không thu lại được một đồng, giờ còn mất trắng cả xe. Đúng là họa vô đơn chí. Tôi ngồi phệt xuống ghế, nhìn đống bát đĩa bừa bộn, chỉ biết thở dài: “Khao làng cái nỗi gì, làng khao mình thì có!”