Khi nhìn vào thứ chồng trân trọng và cất giữ, tôi mới hiểu ra bấy lâu nay, tôi không có vị trí quan trọng nào trong trái tim anh.
Tôi vẫn luôn tin rằng, mình là người phụ nữ duy nhất trong trái tim chồng kể từ ngày chúng tôi kết hôn. Vậy mà hôm nay, khi dọn dẹp nhà cửa, tôi đã chế.t lặng khi phát hiện ra một bí mật mà suốt 7 năm qua anh vẫn giấu kín.
Một thứ mà tôi không thể ngờ anh lại cất giữ một cách trân trọng như thế. Đó là cặp nhẫn cầu hôn của anh và người yêu cũ.
Nhẫn của anh và nhẫn của cô ta được đặt ngay ngắn trong một chiếc hộp nhỏ, nằm sâu trong ngăn kéo tủ. Anh giữ chúng như bảo vật, như một thứ kỷ niệm thiêng liêng mà anh chưa từng muốn buông bỏ.
Tôi đứng sững, tim như thắt lại, tay run rẩy khi cầm chiếc hộp ấy lên. Chồng tôi – người đã ở bên tôi suốt 5 năm qua, người vẫn luôn đòi hỏi tôi phải chung thủy – hóa ra lại chưa từng quên đi hình bóng cũ.
Tôi hận vì chồng vẫn giữ kỷ vật của người yêu cũ (Ảnh minh họa Freepik).
Tôi nhớ lại những gì bạn bè anh từng kể. Trước khi đến với tôi, anh có một mối tình sâu đậm, từng tính chuyện cưới xin. Nhưng rồi cô ta phản bội anh, chạy theo người đàn ông khác. Khi nghe chuyện đó, tôi từng thương anh, nghĩ rằng mình là người mang đến hạnh phúc mới cho anh. Nhưng tôi đã sai.
Anh không hận cô ta, cũng chẳng quên cô ta. Suốt bao năm qua, anh vẫn giữ chiếc nhẫn ấy như một minh chứng của tình yêu dang dở, một quá khứ mà anh không muốn buông bỏ.
Còn tôi thì sao? Nhẫn cưới của chúng tôi, anh đã tháo ra chỉ sau hai tháng kết hôn. Anh viện cớ rằng, nó chật, vướng víu, khó chịu. Anh nói không quen đeo nhẫn nên tôi cũng chẳng đeo nữa.
Nhưng giờ đây, tôi mới hiểu rằng, không phải vì anh không quen, mà vì nó chẳng có ý nghĩa gì với anh. Một chiếc nhẫn tượng trưng cho hạnh phúc hiện tại thì anh dễ dàng tháo bỏ. Còn một chiếc nhẫn của tình yêu đã chế.t, anh lại cất giữ như báu vật.
Tôi bàng hoàng nhận ra, hóa ra bấy lâu nay, tôi chỉ là một cái bóng lấp đầy khoảng trống bị phản bội của anh. Tôi đã cố gắng yêu thương, vun đắp nhưng không bao giờ biết rằng, trái tim anh chưa từng hoàn toàn thuộc về tôi.
Vậy mà anh luôn đòi hỏi tôi phải chung thủy tuyệt đối, chỉ cần thấy tôi đi với một người đàn ông khác là nổi đóa, ghen tuông, khó kiểm soát cảm xúc. Còn anh thì sao? Anh có chung thủy với tôi không khi mà tâm trí anh vẫn giữ chặt một người đàn bà khác?
Tôi ngồi thẫn thờ trước chiếc hộp nhỏ, lòng đầy chua xót. Tôi muốn hỏi anh, muốn biết anh đã nghĩ gì suốt những năm qua khi giữ lại nó?
Nhưng rồi tôi chợt hiểu, có hỏi cũng chẳng thay đổi được gì. Người đàn ông này chưa từng thuộc về tôi trọn vẹn và có lẽ sẽ chẳng bao giờ thuộc về tôi. Điều khiến tôi đau lòng không phải là anh còn nhớ người cũ, mà là anh chưa từng thật sự coi tôi là người quan trọng trong cuộc đời mình.
Tôi đã yêu anh bằng tất cả sự chân thành, còn anh thì sao? Tình yêu của anh dành cho tôi được bao nhiêu? Hay tôi chỉ là sự thay thế tạm thời, một người phụ nữ anh cưới chỉ vì không thể có được người con gái mà anh thực sự yêu thương?
Tôi sinh cho anh hai người con, chăm sóc chu đáo. Tôi thậm chí quên cả bạn bè, quên cả thanh xuân, tuổ.i trẻ để lo cho gia đình. Tôi gồng gánh việc nhà, thậm chí cả nợ nần, chỉ để được sống yên ổn bên anh.
Nhưng dù vậy, anh lại không thể quên người đàn bà đã phản bội mình. Nhớ cô ta, yêu cô ta, không quên cô ta, cuối cùng anh nhận được gì? Anh từng này tuổ.i còn dại dột, suy nghĩ nông cạn vậy sao?
Khi tôi hỏi về chiếc nhẫn, anh đã thú nhận. Anh nói đó là kỷ vật anh để nhắc nhở mình về sự phản bội nhưng tôi không tin. Nếu đã là điều không đáng nhớ thì quên đi, tại sao lại cất kỹ như thế?
Tôi không biết mình nên làm gì tiếp theo. Đối diện với anh, đối diện với sự thật này, liệu tôi còn đủ dũng cảm để tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa không?