Được em gái trẻ hơn 15 tuổ.i tỏ tình, tôi nói câu này khiến cô ấy xấu hổ

 

Tôi bất ngờ khi được Ngọc tỏ tình. Tôi không trả lời cụ thể, chỉ kể cho em nghe về một người phụ nữ.

Nghe xong, để xem em còn muốn yêu tôi nữa không?

Tôi năm nay 46 tuổ.i, là chủ một doanh nghiệp vận tải nhỏ. Nói là đại gia hay giàu có thì chưa hẳn, nhưng cuộc sống nói chung không còn phải lo lắng nhiều về tiề.n bạc. Từ ngày có cuộc sống dư dả, đường tình duyên của tôi dường như cũng “nở hoa”.

Thực ra, thời trai trẻ, tôi khá đào hoa. Tôi sở hữu vẻ ngoài to cao, biết đàn hát, lại còn biết làm thơ. Tôi tán tỉnh ai là cô gái ấy “đổ”. Tôi lấy được vợ cũng chính nhờ có chút khiếu văn chương gửi qua những trang thư mượt mà.

Hồi ấy, tôi là lái xe công trình, vợ là công nhân may. Chúng tôi gặp nhau nhờ tham gia một hoạt động tập thể. Khi đó, vợ tôi đang có người theo đuổi. Tuy “đồn đã có địch” lăm le, kết quả tôi vẫn là người chiến thắng.

Rồi cuộc sống sau hôn nhân với nỗi lo cơm áo gạo tiề.n đã ghì tôi xuống sát mặt đất. Tôi đã thôi mơ mộng, đàn vứt xó, thơ cũng không còn viết nổi một câu. Tôi không còn thích “tán gái”, mà con gái cũng không còn thèm để ý tới một gã vừa nghèo, vừa có vợ như tôi. Nhờ đó, tôi vẫn luôn là người chồng nghiêm túc và chung thủy.

Được em gái trẻ hơn 15 tuổ.i tỏ tình, tôi nói câu này khiến cô ấy xấu hổ - Hình 1

Sau khi nghe tôi kể về vợ, cô gái cúi mặt xin lỗi vì đã nói những lời không nên nói (Ảnh minh họa: iStock).

Ấy vậy ở tuổ.i tứ tuần, tôi lại có vài cô gái đem lòng thương mến. Họ trẻ trung, xinh đẹp. Có người còn ít hơn tôi gần 20 tuổ.i, lúc đầu gặp còn xưng hô chú – cháu. Họ chủ động nhắn tin, chủ động “thả thính”. Lúc đầu, tôi cũng có trêu đùa nhắn lại cho vui, lâu rồi thấy phiền.

Rồi Ngọc xuất hiện. Em 31 tuổ.i, chưa kết hôn. Lần đầu gặp nhau là do em liên hệ với tôi nhờ tài trợ cho một chuyến xe chở đồ từ thiện lên vùng cao. Chung tay cùng cộng đồng vì những hoàn cảnh khó khăn là điều nên làm, tôi không ngại góp chút sức mọn của mình.

Tôi nói với Ngọc: “Bất cứ khi nào các em cần về phương tiện cho các chương trình thiện nguyện, cứ liên hệ với anh”. Đó cũng là lý do vài năm vừa qua, tôi và em ấy có nhiều dịp gặp gỡ.

Ngọc xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, gương mặt khả ái, dễ gây thiện cảm. Thú thật, đối với Ngọc, tôi có vài phần quý mến đặc biệt. Chỉ cần em có việc nhờ trong khả năng, tôi không nề hà trợ giúp.

Bất ngờ vài hôm trước, em chủ động mời tôi cà phê để cảm ơn vài chuyện trước đó. Trong không gian quán cà phê hơi vắng vẻ, tiếng nhạc dìu dặt, du dương, Ngọc tỏ tình với tôi.

Em kể, em từng có một mối tình sâu đậm nhưng đã kết thúc vào năm em 27 tuổ.i. Bạn trai em mất sau một ta.i nạ.n giao thông khi cả hai bên gia đình đã bàn chuyện cưới xin. Mất đi người yêu, trái tim em như hóa đá. Từ đó, ngoài công việc thường ngày, em chủ yếu tham gia các chuyến từ thiện cộng đồng.

Tôi là người đàn ông đầu tiên khiến con tim em rung động trở lại kể từ ngày bạn trai qua đời. Em nói, em thích tôi và cảm nhận rằng, tôi cũng có tình cảm với em. Dù biết tôi đã có gia đình, em vẫn không muốn giấu giếm nỗi lòng của mình.

Tôi nhìn Ngọc, biết cô gái này thực sự chân thành. Nếu nói tôi không có chút tình cảm nào với em thì là không đúng. Tôi nói với Ngọc, tôi sẽ kể cho em nghe về một người phụ nữ. Nghe xong rồi, tôi sẽ hỏi em một câu.

Tôi kể, ngày vợ chồng tôi gặp nhau, vợ tôi là một cô công nhân trẻ trung, xinh đẹp, còn tôi là lái xe cho công ty xây dựng. Ngày đó, tôi đến với vợ chỉ có tình yêu và sự nồng nhiệt của tuổ.i trẻ. Tôi không có tiề.n đồ vì học hành không đến nơi đến chốn, không có nhà cửa, cũng chẳng có gì hứa hẹn.

Thương con gái, bố mẹ vợ đề nghị chúng tôi về sống chung để đỡ khoản tiề.n thuê trọ. Vợ tôi không đồng ý vì sợ tôi ở rể, ăn không dám ăn, nói không dám nói.

Hai đứa con trai lần lượt ra đời, công trình khi có, khi không. Tôi bỏ việc lái xe công trình, xin về lái xe ở bến cảng, đi sớm về khuya.

Vợ chồng chúng tôi quyết định mua đất, một nửa tiề.n là vay bên ngoại. Hồi đó, may mắn đất còn rẻ. Chúng tôi xây một căn nhà cấp 4 đủ che nắng, che mưa.

Vợ tôi bỏ việc công ty để tiện chăm hai đứa con rồi thuê một mảnh đất trống ngay cạnh nhà, xây chuồng nuôi một đàn heo. Hàng ngày, cô ấy đi cắt rau, kiếm củi, nuôi heo, nấu rượu. Bất kể việc gì có thể kiế.m tiề.n, cô ấy đều không nề hà, cứ thế năm này qua năm khác.

Tôi đi làm ba chốn bốn nơi, tương lai bấp bênh, kinh tế không ổn. Tôi bàn vợ cắm sổ ngân hàng vay tiề.n làm ăn trong lĩnh vực vận tải. Xe vừa mua xong thì đại dịch ập tới. Xe không thể chạy, tiề.n lãi ngân hàng vẫn phải trả.

Vợ tôi chuyển sang bán đồ ăn sáng giao tận nhà. Ngày nào, vợ cũng dậy lọ mọ từ lúc nửa đêm. Tôi cũng ra chợ đầu mối từ tinh mơ, giành từng mớ rau, củ khoai về bán lại cho bà con khu phố kiếm chút lời.

Đại dịch đi qua, công việc ổn định vào guồng, phát triển nhanh chóng. Tôi liều lĩnh thế chấp xe mua thêm xe, mọi thứ tốt dần như bây giờ. Trong những tháng năm vô cùng khổ cực đó, vợ tôi chưa từng kêu nghèo kể khổ.

Ngay cả thời điểm tôi phải đi khám bệnh ở khoa tâm thần vì căng thẳng, mất ngủ triền miên vì lo lắng, vợ tôi vẫn chỉ ôm tôi mà nói: “Chỉ cần mình cố gắng, trời sẽ không phụ lòng người, có sức khỏe là có tất cả”.

Tôi hỏi Ngọc: “Vợ chồng anh đã cưới nhau 18 năm, trải qua bao nhiêu cơ cực như thế. Giờ kinh tế ổn định, cuộc sống đỡ nhọc nhằn. Tóc trên đầu vợ chồng anh cũng đã có sợi bạc. Nếu anh phụ bạc vợ, đem lòng yêu em chẳng hạn, một người đàn ông như vậy, em thấy có xứng đáng được yêu không?”.

Ngọc ngồi im lặng, mãi sau mới cất tiếng: “Em đi làm từ thiện nhiều nhưng trái tim em vẫn chưa thật sự tốt. Em ước gì có thể rút lại những lời mình vừa nói. Em rất xấu hổ”.

Trên đường về, tôi ghé cửa hàng hoa, chọn mua loài hoa hướng dương mà vợ tôi thích. Ngọc là một bông hoa đang độ rực rỡ xinh đẹp. Vợ tôi cũng từng đi qua tuổ.i trẻ rực rỡ đó. Chỉ là vì nghèo khó, cô ấy không thể tỏa sắc mà thôi.

Nhưng tôi yêu bông hoa nhỏ của mình. Bông hoa đã vì tôi mà âm thầm tỏa hương, bung nở hết mình kể cả những ngày mưa gió.