Sau khi chồng tôi mất, cuộc sống của tôi rơi vào khoảng lặng. Anh ra đi đột ngột vì một cơn đau tim, để lại tôi cùng nỗi trống trải trong căn nhà từng rộn rã tiếng cười. Mẹ chồng tôi, bà Hiền, từ đó cũng sống cô đơn trong căn nhà cũ cách nhà tôi không xa. Thương bà, tôi quyết định mỗi tháng biếu bà 3 triệu đồng, dù thu nhập của tôi từ công việc văn phòng không quá dư dả. Tôi nghĩ đó là cách để giữ chút tình nghĩa gia đình, thay anh chăm sóc mẹ.
Thời gian trôi qua, nỗi buồn dần nguôi ngoai. Tôi gặp Nam, một người đàn ông hiền lành, từng trải qua mất mát giống tôi. Chúng tôi đồng cảm, rồi tình yêu đến tự nhiên như cơn gió thoảng. Sau hai năm suy nghĩ, tôi đồng ý lời cầu hôn của anh ấy. Ngày cưới đơn giản, chỉ có vài người thân và bạn bè, tôi không ngờ mẹ chồng cũ lại xuất hiện.
Bà bước vào, dáng vẻ vẫn nghiêm nghị như ngày xưa. Tôi mời bà ngồi, pha trà, cố giữ không khí nhẹ nhàng. Nhưng sau vài câu chào hỏi, bà bất ngờ lên tiếng: “Mai, hôm nay mẹ đến không phải để chúc phúc. Mẹ muốn đòi lại thứ thuộc về thằng Trung – chiếc nhẫn cưới của nó. Con đeo nó lâu rồi, giờ con có cuộc sống mới, trả lại cho mẹ đi.”
Tôi sững sờ, tay vô thức sờ lên chiếc nhẫn vàng giản dị trên ngón áp út – vật kỷ niệm duy nhất tôi giữ lại của anh. Nó không đắt tiền, nhưng là thứ anh trao cho tôi trong ngày cưới, cùng lời hứa sẽ bên nhau mãi mãi. Tôi nhìn bà, giọng nghẹn lại: “Mẹ, con giữ nó không phải vì giá trị, mà vì đó là kỷ vật của anh Trung. Con vẫn luôn coi mẹ là mẹ, mỗi tháng con vẫn gửi tiền cho mẹ đều đặn…”
Bà cắt lời: “Mẹ biết con tốt với mẹ. Nhưng giờ con đã có chồng mới, chiếc nhẫn đó không còn ý nghĩa với con nữa. Nó là của thằng Trung, mẹ muốn giữ nó để nhớ về con trai mẹ.”
Tôi lặng người. Nam ngồi bên cạnh, nắm tay tôi khẽ động viên. Cuối cùng, tôi tháo chiếc nhẫn ra, đặt vào tay bà. “Nếu mẹ đã muốn, con xin trả. Nhưng con mong mẹ hiểu, con chưa bao giờ quên anh Trung, và cũng chưa bao giờ xem mẹ là người ngoài.”
Bà cầm chiếc nhẫn, mắt đỏ hoe, không nói thêm lời nào rồi quay bước. Nhìn bóng lưng bà khuất dần, lòng tôi nặng trĩu. Nam ôm lấy tôi, thì thầm: “Em không mất gì cả, anh sẽ cho em một chiếc nhẫn mới, và một gia đình mới.” Tôi mỉm cười, nhưng sâu thẳm trong tim, tôi biết chiếc nhẫn cũ vẫn mãi là một phần không thể xóa nhòa của đời mình.