Chị chồng dùng mạng không trả tiền, vợ tôi liền đổi mật khẩu ngay lập tức

 

Nói ra chỉ thêm xấu hổ, nhưng vợ tôi cứ một hai kêu ‘Anh thử hỏi bàn dân thiên hạ xem ai đúng ai sai, ai nhỏ nhen ai quá quắt’.

Nhà tôi có hai chị em, vì anh rể là người ở xa đến làm ăn nên cưới xong anh ở rể. Mẹ tôi cho chị một mảnh đất làm nhà ngay cạnh để mẹ con chị em gần gũi nhau.

Trước đấy nhà tôi không mắc mạng internet mà dùng chung với nhà hàng xóm, cước phí chia đôi. Sau này chị tôi cũng muốn dùng chung nhưng nhà họ không đồng ý vì nói dùng nhiều nhà mạng yếu. Chị tôi liền nói vợ tôi tự mắc internet, hai chị em dùng chung, phí chia đôi, mỗi tháng một nhà chỉ hơn một trăm nghìn.

Mạng mắc được nửa năm rồi nhưng chị chưa trả phí tháng nào. Vợ tôi phàn nàn: “Tiền mạng chỉ tháng hơn trăm nghìn mà tháng nào chị cũng bảo mai chị đưa, kia chị đưa, mấy tháng rồi chưa thấy đưa đồng nào hết”.

Tôi bảo vợ cũng chẳng đáng bao nhiêu, khi nào chị đưa cũng được. Tôi nghĩ vợ tôi tính tình xưa nay cũng phóng khoáng biết điều chắc không để ý mấy đồng bạc lẻ đó. Kết quả là hôm qua đi làm về thấy chị thì khóc, mẹ thì mắng vợ tôi té tát. Hóa ra là vợ tôi đổi mật khẩu wifi, con gái chị ở nhà học online nhưng cả buổi không vào được mạng. Vợ tôi nói là đổi mật khẩu nhưng quên nói với nhà chị thôi. Nhưng chị tôi thì khăng khăng rằng vợ tôi không muốn cho chị dùng chung nữa.

Tôi nghe xong cũng thấy bực, không tin vợ mình lại hành xử như thế. Về nhà đóng cửa lại mắng vợ một trận. Biết là vợ ấm ức khó chịu vì chị không đóng tiền mạng nhưng dù gì đó cũng là chị gái chồng, làm như thế có coi được không, có ra thể thống gì nữa. Nếu nhất định cứ phải sòng phẳng mới được thì khác nào người dưng. Mà nhà chị có dùng hay không dùng thì cước phí cũng chỉ từng đó, có tăng đâu.

Vợ tôi không vừa, lớn tiếng nói: “Phải, em cố tình đổi mật khẩu đó, ai bảo chị ấy chỉ muốn xài chùa. Rõ ràng là chị ấy bảo em mắc để dùng chung, tiền chia đôi nhưng sau rồi lại chỉ muốn dùng miễn phí. Không phải em tiếc tiền, chỉ là nếu không muốn đóng tiền thì nói thẳng, đừng có tháng nào cũng hẹn nay trả mai trả rồi coi như không”.

Thật ra là chị ấy chưa trả chứ đâu nói là không trả, nhà ngay cạnh chứ chạy đi đâu. Nhiều nhà còn cho hàng xóm dùng miễn phí, đằng này chị em trong nhà sao phải tính toán đến mức ấy. Giờ thì hay rồi, chị tôi đi nói khắp làng rằng vợ chồng em trai khinh chị nghèo, khinh chồng chị ở rể, đến dùng chung mạng internet cũng không cho trong khi tiền mạng chỉ hết một bữa sáng cả nhà tôi ăn phở.

Tôi bảo vợ sang xin lỗi chị một câu, em út ai lại hành xử thế. Vậy nhưng vợ tôi không chịu, còn khăng khăng: “Nếu chị ấy muốn dùng mạng thì sang nói rõ ràng với em, là muốn xin dùng miễn phí hay là trả tiền. Xin thì em cho, trả tiền thì sòng phẳng. Bằng không, tự mắc lấy mà dùng”.

Nói thật tôi chỉ muốn tát cho vợ tôi vài cái. Cô ấy làm vậy không những là quá đáng với chị chồng, còn là không coi tôi ra gì, mọi người có thấy vậy không?

Ba tháng sau, mọi chuyện vỡ lở. Một hôm, chị Hạnh sang nhà tôi, mặt mày hớn hở, khoe vừa mua cái điện thoại mới xịn. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Chị lấy tiền đâu ra mà mua?” Chị ấy cười, bảo: “À, chị làm thêm ở chỗ này chỗ kia, dành dụm được”. Tôi cũng mừng cho chị, nghĩ chị ấy cuối cùng cũng ổn định. Nhưng tối đó, Lan kéo tôi vào phòng, đưa cho tôi xem một xấp ảnh chụp màn hình. Hóa ra chị Hạnh không hề “khó khăn” như tôi tưởng. Chị ấy đã lén lút bán hàng online cả năm nay, dùng mạng nhà tôi để livestream, đăng bài, thậm chí còn thuê cả shipper giao hàng đều đặn. Tiền kiếm được không ít, vậy mà chị ấy vẫn giả nghèo giả khổ, không chịu góp một đồng tiền mạng.

Tôi sững sờ, không tin nổi người chị tôi hết lòng tin tưởng lại làm vậy.