Ông chú vào quán dịch vụ của cô gái trẻ để nhổ tóc sâu, không ngờ cô gái là… Trời đã về khuya, con phố nhỏ vắng vẻ chỉ còn vài ánh đèn đường leo lét. Ông Minh – một người đàn ông trung niên ngoài 50 tuổi, dáng người gầy gò, khuôn mặt khắc khổ
Trời đã về khuya, con phố nhỏ vắng vẻ chỉ còn vài ánh đèn đường leo lét. Ông Minh – một người đàn ông trung niên ngoài 50 tuổi, dáng người gầy gò, khuôn mặt khắc khổ – bước chầm chậm dọc vỉa hè. Ông vừa tan ca làm bảo vệ một tòa chung cư gần đó, cả người thoảng mùi thuốc lá và mồ hôi.
Áp lực cuộc sống, tuổi tác ngày một lớn, những sợi tóc bạc trên đầu ông Minh ngày càng nhiều. Dạo gần đây, ông thấy đầu mình không chỉ bạc mà còn mọc lắm tóc sâu – những sợi tóc xoăn queo khó chịu. Nhớ lại hồi trẻ, mỗi lần mẹ còn sống, bà vẫn hay ngồi tỉ mẩn nhổ tóc sâu cho ông, rồi mắng yêu:
— “Lại nghĩ ngợi nhiều rồi chứ gì, bớt lo đi con ạ!”
Bây giờ mẹ không còn, vợ ông cũng đã rời xa sau nhiều năm chung sống không hạnh phúc, còn con gái… Ông Minh khẽ thở dài. Ông đã lạc mất con gái mình từ 10 năm trước.
Bước chân ông dừng lại trước một quán nhỏ ven đường. Một tấm bảng đơn sơ treo lơ lửng dưới ánh đèn mờ:
Ông Minh lưỡng lự một lúc rồi quyết định bước vào.
Bên trong quán không quá lớn nhưng sạch sẽ, thơm mùi dầu gội dịu nhẹ. Một cô gái trẻ khoảng ngoài 20 tuổi, đeo khẩu trang, đang cẩn thận xoa bóp đầu cho một khách khác. Nghe tiếng chuông cửa, cô ngước lên, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn.
— Chào chú, chú muốn làm gì ạ?
Giọng nói nhẹ nhàng, lễ phép khiến ông Minh có chút ngạc nhiên. Hiếm có cô gái trẻ nào làm nghề này mà lại có giọng nói ấm áp như vậy.
— Ờ… Chú muốn nhổ tóc sâu. Dạo này già rồi, tóc bạc với tóc sâu nhiều quá.
Cô gái gật đầu, nhanh nhẹn mời ông ngồi xuống một chiếc ghế mềm.
— Vậy để con làm cho chú nhé. Chú yên tâm, con làm nhẹ tay lắm.
Ông Minh hơi ngỡ ngàng. Cô gái trẻ này xưng “con” với ông – một cách nói chuyện đầy thân thiện và gần gũi. Ông không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.
Cô gái nhẹ nhàng chải tóc ông, từng động tác mềm mại, chuyên nghiệp. Khi những ngón tay nhỏ nhắn lướt qua da đầu, ông Minh bỗng có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Một cảm giác mà đã rất lâu, rất lâu rồi ông mới có lại…
Những sợi tóc sâu lần lượt được nhổ ra, cô gái thi thoảng mỉm cười, trò chuyện cùng ông Minh.
— Chú có hay bị đau đầu không ạ?
— Ừ, chắc do tuổi tác… với lại áp lực cuộc sống nữa.
— Chú nên thư giãn nhiều hơn. Càng căng thẳng, tóc bạc càng nhanh lắm đó.
Ông Minh bật cười nhẹ. Câu nói này… ông đã từng nghe ai đó nói rất nhiều lần. Một người cũng từng nhổ tóc sâu cho ông như thế này…
Bất giác, ông Minh nhớ lại những ngày tháng cũ. Ngày ấy, ông từng có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Vợ chồng ông sinh được một cô con gái đáng yêu tên Linh. Cô bé có đôi mắt to tròn, lúc nào cũng cười tít mắt khi ngồi trong lòng ông nhổ tóc bạc cho ông.
— “Ba đừng lo nhiều nữa nha! Con nhổ hết tóc bạc, tóc sâu cho ba này!”
Thế nhưng, hạnh phúc ấy không kéo dài được bao lâu. Khi Linh lên 10, cuộc hôn nhân của ông Minh và vợ bắt đầu rạn nứt. Những cuộc cãi vã ngày càng nhiều, rồi cuối cùng, vợ ông ôm con gái rời khỏi nhà. Ông Minh đã cố tìm kiếm, cố níu kéo, nhưng bà ấy quyết tâm cắt đứt liên lạc. Từ đó, ông mất dấu con gái.
Mười năm trôi qua… Linh của ông giờ ra sao? Cô bé có còn nhớ đến ông không?
Ông Minh chìm trong suy nghĩ đến mức không để ý rằng cô gái trẻ đang dừng lại, lặng lẽ nhìn ông qua tấm gương nhỏ trước mặt.
Bất ngờ, cô gái hỏi bằng giọng run run:
— Chú… chú có từng sống ở khu phố Hồng Hà không?
Ông Minh giật mình.
— Sao con biết?
Đôi bàn tay nhỏ của cô gái siết chặt chiếc nhíp nhổ tóc. Một giọt nước mắt bất giác rơi xuống lòng bàn tay. Cô ngập ngừng, giọng nói dường như lạc đi:
— Chú có… có con gái tên Linh không ạ?
Trái tim ông Minh như ngừng đập. Ông quay phắt lại, nhìn cô gái thật kỹ. Đôi mắt ấy… đôi mắt tròn long lanh, ánh nhìn ấy… Chẳng lẽ…?
— Con… con là… Linh sao?!
Cô gái bật khóc.
— Ba… Là con đây…
Cả thế giới như sụp đổ trước mắt ông Minh. Ông không thể tin được! Người con gái xa cách suốt 10 năm trời, đứa con gái mà ông từng ngày mong nhớ, giờ lại đứng ngay trước mặt ông!
Những ký ức vỡ òa, ông Minh run rẩy vươn tay ra. Linh lập tức lao vào lòng ông, òa khóc như đứa trẻ.
— Con tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại ba nữa..
Ông Minh siết chặt Linh trong vòng tay, nước mắt tràn ra.
— Ba xin lỗi… Ba đã tìm con suốt bao năm nay…
Họ cứ ôm nhau như vậy rất lâu. Khi cả hai bình tĩnh lại, Linh kể cho ông Minh nghe về quãng thời gian sau khi mẹ dẫn cô rời đi. Mẹ cô tái hôn, nhưng cuộc sống không hạnh phúc. Đến khi mẹ mất, Linh phải tự bươn chải kiếm sống. Không có bằng cấp, cô làm đủ nghề để tồn tại. Sau cùng, cô mở quán nhỏ này, không ngờ lại có ngày gặp lại cha mình.
— Ba tha lỗi cho con, con không tìm ba sớm hơn…
— Ngốc à, ba mới là người có lỗi…
Nhìn con gái trưởng thành, mạnh mẽ, ông Minh nghẹn ngào không nói nên lời.
Từ hôm đó, ông Minh chuyển về sống cùng Linh. Hai cha con cuối cùng đã tìm lại được nhau sau bao năm xa cách. Mỗi buổi tối, Linh vẫn ngồi tỉ mẩn nhổ tóc sâu cho ông Minh, như ngày xưa khi cô còn bé.
Ông Minh không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cuộc đời ông, dù trắc trở, nhưng cuối cùng, ông đã tìm lại được điều quý giá nhất của mình: Gia đình.