Tỷ Phú Bàng Hoàng Khi Thấy Vợ Cũ Mang Bầu, Sự Thật Khiến Anh Hoàn Toàn Sụp Đổ!

 

Trong một buổi tối lộng lẫy tại nhà hàng sang trọng bậc nhất Hải Phòng, Hoàng Minh – một doanh nhân thành đạt – đang tận hưởng bữa ăn cùng người bạn gái mới, Mai Lan. Không gian tinh tế, ánh đèn vàng dịu dàng phản chiếu trên những bộ ly pha lê, tạo nên khung cảnh hoàn hảo cho một buổi tối lãng mạn. Mai Lan, với vẻ ngoài kiêu sa trong chiếc váy lấp lánh, đang hào hứng nói về món ăn yêu thích của cô.

“Anh nghĩ ở đây có món bò wagyu không?” – Mai Lan hỏi, ánh mắt lấp lánh.

Hoàng Minh mỉm cười, khẽ gật đầu:

“Nếu không có, anh sẽ khiến họ phải có. Tối nay là để ăn mừng, không gì là không thể.”

Anh ngồi thoải mái, lướt mắt nhìn khắp nhà hàng, tận hưởng khoảnh khắc thành công sau bao năm miệt mài gây dựng sự nghiệp. Nhưng khi ánh mắt anh vô tình chạm vào một dáng hình quen thuộc ở góc xa, cả thế giới như chững lại.

Đó là Hạnh – người vợ cũ của anh.

Điều khiến anh sững sờ hơn cả là cô đang mang thai. Bụng bầu đã lớn, dáng vẻ gầy gò nhưng vẫn toát lên một sự mạnh mẽ khó tả. Hoàng Minh cảm thấy tim mình thắt lại. Hạnh – người từng là cả thế giới của anh – giờ đây đang đứng trước mặt anh với một cuộc sống hoàn toàn khác.

Mai Lan nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trên gương mặt bạn trai, ánh mắt tò mò xen lẫn lo lắng.

“Anh ổn chứ?” – cô hỏi khẽ.

Hoàng Minh lúng túng một giây trước khi lấy lại phong thái bình thản.

“Không có gì, chỉ là anh nghĩ tới một chuyện cũ.”

Bồi bàn tiến lại gần. Giọng nói quen thuộc vang lên làm anh rơi vào cơn hoảng loạn trong giây lát:

“Chào anh chị, tôi có thể giúp gì không?”

Đó là Hạnh.

Cô đứng ngay trước mặt anh. Vẫn là gương mặt ấy, vẫn giọng nói nhẹ nhàng ấy, nhưng ánh mắt đã không còn những tia nhìn yêu thương ngày xưa. Cô nhìn anh với một chút ngập ngừng nhưng nhanh chóng lấy lại sự chuyên nghiệp. Mai Lan mỉm cười gọi một ly rượu vang trắng, trong khi Hoàng Minh chỉ kịp lắp bắp:

“Cho tôi nước suối có ga.”

Hạnh ghi nhanh vào sổ, đôi mắt thoáng lướt qua anh trước khi rời đi.

Khoảnh khắc ấy, Hoàng Minh cảm giác như bị kéo ngược về quá khứ. Những đêm dài cãi vã, những giấc mơ về một tổ ấm giản dị, và cuối cùng là sự chia tay trong tiếc nuối. Anh đã từng nghĩ cả hai có những con đường riêng. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Hạnh mang thai, lòng anh tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải.

Mai Lan nghiêng đầu, tò mò:

“Anh quen cô ấy à?”

Minh thoáng khựng lại, đôi môi mím chặt trước khi đáp:

“Chỉ là một người quen cũ thôi.”

Buổi tối trôi qua trong sự im lặng lạ thường từ phía Hoàng Minh, trong khi Mai Lan vui vẻ nói về những chuyến du lịch xa hoa. Tâm trí anh bị ám ảnh bởi hình ảnh của Hạnh, nỗi băn khoăn về người đàn ông đứng sau cái thai trong bụng cô. Anh tự hỏi liệu cuộc sống của cô có ổn không, liệu cô có hạnh phúc?

Khi rời khỏi nhà hàng, ánh mắt Minh vẫn vô thức nhìn về phía cánh cửa bếp – nơi Hạnh biến mất sau những khay đồ ăn. Mai Lan nắm tay anh, kéo anh về thực tại.

“Đêm nay thật tuyệt vời, anh không thấy sao?”

Hoàng Minh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy nhạt nhòa, chứa đầy những suy tư.

Khi bước vào xe, nhìn ra ngoài cửa kính, anh biết rằng cuộc gặp gỡ bất ngờ này đã khơi gợi lại điều gì đó trong anh – một cảm giác chưa bao giờ thực sự biến mất.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Hoàng Minh ngồi trầm tư trên ghế sau của chiếc xe hơi sang trọng, nhìn dòng người qua lại trên con phố Lê Hồng Phong tấp nập. Hải Phòng về đêm vẫn luôn rực rỡ ánh đèn, nhưng trong lòng anh lại dâng tràn những nỗi niềm không tên. Hình ảnh Hạnh – người phụ nữ từng là tất cả với anh – giờ đây bỗng chốc trở thành một bóng dáng xa lạ, bận rộn với công việc bồi bàn và mang thai đứa con của ai đó.

Mai Lan dường như cảm nhận được sự bất thường của anh, nhưng cô không hỏi thêm. Cô chỉ khẽ tựa vào vai anh, đôi mắt khép hờ như đang tận hưởng chuyến xe đêm về khu biệt thự ven sông. Minh vòng tay qua ôm cô một cách vô thức, nhưng đầu óc anh lại hoàn toàn ở một nơi khác.

Hình ảnh Hạnh hiện lên rõ mồn một, với ánh mắt không còn sự hồn nhiên ngày trước, mà là một ánh nhìn chất chứa nhiều tâm sự.

Sáng hôm sau, Hoàng Minh thức dậy sớm hơn thường lệ. Anh đứng lặng trước khung cửa kính lớn, nhìn ra dòng sông Cấm lững lờ trôi. Trong đầu anh không ngừng tua lại những ký ức cũ – từng ngày tháng hạnh phúc, từng khoảnh khắc vỡ tan khi anh mải mê theo đuổi sự nghiệp mà lãng quên cô.

Anh đã nghĩ rằng sau khi ly hôn, mọi thứ sẽ sớm đi vào quên lãng. Nhưng hóa ra không phải vậy.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Minh.

Anh nhanh chóng thay đồ, lái xe ra trung tâm thành phố. Anh đỗ xe gần nhà hàng nơi Hạnh làm việc. Từ xa, anh thấy cô đang vội vã sắp xếp bàn ghế, tay xoa nhẹ bụng như để vỗ về đứa bé trong bụng.

Trông cô mệt mỏi, nhưng vẫn kiên cường.

Một thoáng chần chừ, Minh bước xuống xe. Nhưng rồi anh lặng lẽ quay người lại.

Anh chưa sẵn sàng đối diện với cô.

Chưa sẵn sàng để hỏi han những gì mình đang muốn biết.

Thay vào đó, Minh tìm đến một quán cà phê nhỏ ven hồ Tam Bạc – nơi anh và Hạnh từng ngồi hàng giờ để bàn về tương lai. Nhìn những cặp đôi tay trong tay dạo quanh, Minh không khỏi cảm thấy lòng mình trống trải.

Điện thoại anh bỗng rung lên.

Là một tin nhắn từ trợ lý:

“Sếp ơi, nay có cuộc họp với đối tác từ Singapore, 2 giờ tại văn phòng.”

Minh thở dài, đặt điện thoại xuống.

Dù bận rộn thế nào, trong lòng anh vẫn cứ lấn cấn về Hạnh.

Anh quyết định gọi cho một người bạn chung của hai người – Phương, người vẫn giữ liên lạc với Hạnh từ sau cuộc ly hôn.

“Chào Phương, dạo này khỏe không?” Minh mở đầu bằng giọng điệu bình thản.

Phương thoáng ngập ngừng trước khi đáp: “Chào Minh, lâu quá rồi nhỉ? Có chuyện gì không?”

Minh im lặng một lúc rồi đi thẳng vào vấn đề: “Hạnh dạo này thế nào? Anh gặp cô ấy tối qua ở nhà hàng.”

Phương im lặng một lát, rồi nói, giọng đầy sự cảm thông: “Cô ấy vẫn vậy, cố gắng từng ngày sau khi ly hôn. Hạnh mở một cửa hàng nhỏ bán đồ trang trí, nhưng không thuận lợi lắm. Cô ấy phải làm thêm ở nhà hàng để trang trải cuộc sống. Còn chuyện mang thai… cô ấy không nói nhiều, chỉ biết là cha đứa bé không ở bên cạnh.”

Những lời của Phương như một nhát dao cứa vào lòng Hoàng Minh. Hạnh vốn là người tự lập, chưa bao giờ thích dựa dẫm vào ai, vậy mà giờ đây cô lại phải một mình đối diện với thai kỳ mà không có ai bên cạnh. Minh cúp máy, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác day dứt khó tả. Anh quyết định sẽ tìm hiểu rõ hơn về cuộc sống hiện tại của Hạnh, không phải vì lòng thương hại, mà vì anh cảm thấy bản thân vẫn còn nợ cô quá nhiều.

Khi lái xe trở về văn phòng, Minh đã có sẵn một kế hoạch trong đầu. Anh sẽ âm thầm giúp đỡ cô từ xa mà không cần cô phải biết. Nhưng số phận dường như có những sắp đặt riêng.

Chiều hôm ấy, khi Minh rời khỏi công ty sau cuộc họp kéo dài, anh vô tình nhìn thấy Hạnh đang đứng trước một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Cô loay hoay với mấy túi hàng nặng trên tay. Không suy nghĩ nhiều, Minh bước xuống xe, tiến lại gần.

“Hạnh, để anh giúp em.”

Cô giật mình quay lại, ánh mắt đầy sự bất ngờ và lúng túng. “Anh… sao anh lại ở đây?”

Minh không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy mấy túi hàng trên tay cô. “Coi như anh nợ em một lần, được không?”

Hạnh nhìn anh một lúc lâu rồi khẽ thở dài. “Tùy anh thôi.”

Minh mỉm cười, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm. Đây không phải là sự tình cờ nữa, mà là một cơ hội để anh sửa chữa những sai lầm trong quá khứ.

Tối hôm đó, sau khi giúp Hạnh mang đồ về đến khu nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm yên tĩnh của Hải Phòng, Hoàng Minh lặng lẽ đứng nhìn cô sắp xếp lại từng món hàng. Căn nhà đơn sơ nhưng ấm cúng, khác xa với những hình ảnh sang trọng mà anh từng tưởng tượng về cuộc sống của cô sau ly hôn.

Minh không biết mình nên nói gì, chỉ đành lặng lẽ quan sát.

“Em vẫn ổn chứ?” Cuối cùng, anh cũng lên tiếng, giọng trầm thấp và có chút do dự.

Hạnh không nhìn anh, tay vẫn bận rộn cất những gói mì tôm vào tủ. “Anh không cần lo cho em đâu. Em vẫn sống tốt.”

Minh cười nhẹ, nhưng trong lòng anh hiểu rõ những khó khăn mà cô đang phải đối mặt. Một người phụ nữ đơn thân, lại đang mang thai, làm việc tại một nhà hàng để kiếm sống – không có gì dễ dàng cả. Anh biết Hạnh luôn mạnh mẽ, nhưng cái cách cô cố tỏ ra kiên cường lại càng khiến anh thêm day dứt.

“Anh không lo lắng.” Minh nói, bước lại gần hơn, giọng đầy chân thành. “Anh chỉ muốn biết em có cần gì không?”

Hạnh khựng lại một chút, rồi quay sang nhìn anh. Đôi mắt cô đầy vẻ mệt mỏi nhưng kiên quyết. “Chúng ta đã chia tay lâu rồi, Minh. Em không cần gì từ anh cả.”

Minh khẽ gật đầu, nhưng trong lòng anh tràn đầy những suy nghĩ chưa nói thành lời. Anh nhớ về khoảng thời gian hạnh phúc trước đây – những buổi tối cả hai cùng nhau dạo bước trên cầu Bính, những lúc cô tựa đầu vào vai anh thì thầm về ước mơ có một gia đình hạnh phúc. Nhưng rồi, chính anh đã phá vỡ giấc mơ ấy, vì tham vọng và sự nghiệp mà lãng quên đi người phụ nữ yêu anh nhất.

Minh thở dài, cố gắng tìm một chủ đề nhẹ nhàng hơn. “Em vẫn còn làm mấy món đồ thủ công không? Anh nhớ em từng muốn mở một cửa hàng nho nhỏ.”

Hạnh mỉm cười thoáng qua, đôi mắt ánh lên chút tiếc nuối. “Em có thử, nhưng không như mong đợi. Không dễ dàng như em tưởng.”

Minh nhìn quanh căn phòng. Những món đồ thủ công xinh xắn vẫn được cô sắp xếp gọn gàng trên kệ – những chiếc túi vải thêu tỉ mỉ, những món đồ trang trí nhỏ nhắn đậm chất nghệ thuật…

Anh chợt nhận ra niềm đam mê của Hạnh vẫn chưa bao giờ tắt, chỉ là cô không có đủ cơ hội để biến nó thành hiện thực. Anh có một vài mối quan hệ trong lĩnh vực thiết kế nội thất.

Minh nói, cố gắng tỏ ra tự nhiên: “Anh có thể giới thiệu giúp em vài khách hàng, không vì gì cả. Chỉ là anh nghĩ em xứng đáng có một cơ hội tốt hơn.”

Hạnh thoáng lưỡng lự. Ánh mắt cô dao động giữa cảm giác muốn từ chối và sự hy vọng nhỏ nhoi. “Minh, em không muốn nhận sự thương hại từ anh.”

Minh lắc đầu. “Không phải thương hại, chỉ là anh muốn giúp một người bạn cũ.”

Hạnh im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng gật đầu. “Được thôi. Nhưng em muốn tự làm, không muốn dựa dẫm vào ai.”

Minh mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm phần nào. Anh biết cô vẫn là Hạnh của ngày xưa – kiên cường, độc lập và không muốn dựa vào bất kỳ ai. Nhưng lần này, anh sẽ không để cô một mình nữa.

Trước khi rời đi, Minh dừng lại ở cửa, nhìn cô thêm một lần nữa. “Em nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng làm việc quá sức.”

Hạnh cười nhạt. “Em biết rồi. Cảm ơn anh vì đã giúp.”

Minh quay đi, nhưng trong lòng anh ngổn ngang những suy nghĩ. Cuộc gặp gỡ này không chỉ đơn giản là tình cờ, mà nó là một dấu hiệu – một cơ hội để anh bù đắp cho những sai lầm trong quá khứ. Nhưng liệu Hạnh có sẵn sàng cho điều đó không? Liệu chính anh có đủ kiên nhẫn để sửa chữa những gì đã đổ vỡ?

Khi lái xe rời khỏi con hẻm nhỏ, Minh tự nhủ rằng anh sẽ không để mọi thứ dừng lại ở đây. Anh sẽ tìm cách giúp đỡ Hạnh, dù cô có chấp nhận hay không.

Những ngày sau đó, Hoàng Minh không thể ngừng nghĩ về Hạnh. Dù bận rộn với công việc ở công ty, anh vẫn dành thời gian để tìm hiểu về lĩnh vực kinh doanh đồ thủ công – niềm đam mê mà Hạnh đã từng ấp ủ. Mỗi khi nhìn vào những hợp đồng trị giá hàng tỷ đồng trên bàn làm việc, Minh lại chợt nhớ về những giấc mơ giản dị mà Hạnh từng chia sẻ, và anh thấy lòng mình nặng trĩu.

Một buổi sáng, Minh quyết định ghé qua cửa hàng nhỏ mà Hạnh từng mở.

Cửa hàng nằm ở một góc phố yên tĩnh, gần chợ Sắt. Bảng hiệu cũ kỹ, các kệ hàng bên trong bày biện đơn giản nhưng vẫn toát lên nét tinh tế riêng biệt. Khi bước vào, anh nhận thấy cửa hàng tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng, với từng món đồ được sắp xếp tỉ mỉ – những chiếc khăn thêu tay, túi vải bố và những món đồ trang trí nhỏ nhắn. Tất cả đều phản ánh tâm huyết của cô.

“Anh Minh?” Một giọng nói vang lên phía sau.

Minh quay lại, bắt gặp Hạnh đang đứng ở cửa, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên. Cô mặc chiếc váy bầu đơn giản, mái tóc buộc gọn phía sau, nhưng vẻ đẹp dịu dàng và kiên định của cô vẫn không hề thay đổi.

“Anh ghé qua xem thử cửa hàng của em.” Minh nói, cố gắng giữ giọng tự nhiên. “Anh không nghĩ là em vẫn giữ nó.”

Hạnh bước vào, khẽ cười. “Em chưa bao giờ từ bỏ ước mơ của mình. Dù có khó khăn đến đâu, em vẫn cố gắng giữ nó tồn tại.”

Minh nhìn quanh lần nữa, cảm giác ngưỡng mộ trào dâng trong lòng. “Những sản phẩm này thực sự rất đẹp. Em đã từng nghĩ đến việc mở rộng kinh doanh chưa?”

Hạnh thở dài, ánh mắt đượm buồn. “Có chứ. Nhưng không dễ dàng gì. Tìm kiếm khách hàng, mở rộng quy mô – tất cả đều cần tiền và nguồn lực. Mà em thì không có nhiều.”

Minh suy nghĩ một lát rồi khẽ đề nghị: “Nếu em muốn, anh có thể giúp em một chút. Không phải chỉ là tài chính, mà còn về việc kết nối với những khách hàng tiềm năng, giới thiệu sản phẩm của em đến nhiều người hơn.”

Hạnh lắc đầu ngay lập tức, ánh mắt cô thoáng sự cảnh giác. “Minh, em trân trọng ý tốt của anh, nhưng em không muốn nhận sự giúp đỡ từ anh. Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi.”

Minh khẽ cười, giọng nói chân thành. “Anh biết. Nhưng giúp đỡ em không có nghĩa là anh muốn quay lại. Chỉ là… anh thực sự muốn thấy em thành công.”

Hạnh im lặng một lúc, dường như đang đấu tranh với chính mình. Cuối cùng, cô nói nhỏ: “Em sẽ suy nghĩ về điều đó.”

Minh gật đầu, không muốn ép buộc cô. “Được rồi. Cứ từ từ. Nếu em cần gì, hãy nói với anh.”

Trước khi rời đi, Minh chợt thấy một tấm ảnh cũ đặt ở góc kệ. Đó là bức ảnh chụp cả hai người vào những ngày còn hạnh phúc, khi Hạnh vừa mở cửa hàng này lần đầu tiên. Anh khẽ mỉm cười, cảm giác tiếc nuối lẫn tự hào. Dù mọi chuyện đã qua, nhưng những ký ức vẫn còn nguyên vẹn ở nơi đây.

Tối hôm đó, khi ngồi một mình trong căn hộ rộng lớn nhưng lạnh lẽo, Minh không khỏi tự hỏi: liệu có phải thành công của anh đã đánh đổi quá nhiều thứ quan trọng? Phải chăng anh đã quá mải mê với tiền bạc mà bỏ lỡ hạnh phúc thật sự?

Trong những ngày tiếp theo, Minh âm thầm hỗ trợ Hạnh bằng những cách gián tiếp. Anh liên hệ với vài người bạn trong lĩnh vực thiết kế nội thất, giới thiệu sản phẩm của cô. Một vài cửa hàng lớn ở trung tâm thành phố bắt đầu chú ý đến những sản phẩm thủ công tinh tế của Hạnh, và doanh số bán hàng từ từ tăng lên.

Hạnh không biết rằng…

Đằng sau sự thay đổi tích cực ấy là Minh.

Một buổi tối nọ, khi Minh đang làm việc muộn tại văn phòng, điện thoại anh bất ngờ rung lên. Là số của Hạnh.

“Minh à,” giọng cô vang lên nhẹ nhàng nhưng mang theo chút do dự. “Em muốn nói lời cảm ơn. Mấy hôm nay, có một vài khách hàng mới tìm đến cửa hàng; họ nói biết đến từ lời giới thiệu của bạn anh. Anh đã giúp em, đúng không?”

Minh khẽ mỉm cười nhưng vẫn giữ giọng điệu điềm tĩnh. “Anh chỉ làm những gì anh nghĩ là nên làm thôi; em không cần phải cảm ơn.”

Hạnh thở dài, nhưng lần này không còn sự cảnh giác như trước. “Dù sao thì em vẫn rất biết ơn. Có lẽ em đã sai khi nghĩ rằng chúng ta không thể là bạn.”

Minh cảm thấy tim mình nhẹ nhõm hơn. “Anh luôn sẵn sàng làm bạn của em, Hạnh à; chỉ cần em cho phép.”

Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi giữa hai người, rồi Hạnh nhẹ nhàng nói: “Vậy mai anh có rảnh không? Em mời anh một ly cà phê coi như cảm ơn.”

Minh mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự ấm áp. “Được thôi; anh rất sẵn lòng.”

Tối hôm đó, Minh cảm thấy mình ngủ ngon hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy có một thứ gì đó đang dần được hàn gắn. Dù chỉ là một tình bạn, nhưng cũng đủ để xoa dịu những nỗi ân hận trong lòng anh.

Sáng hôm sau, trời Hải Phòng lất phất mưa nhẹ; không khí se lạnh khiến mọi thứ dường như trở nên dịu dàng hơn. Hoàng Minh bước vào quán cà phê nhỏ nằm trên đường Điện Biên Phủ – nơi Hạnh đã hẹn anh. Quán vẫn giữ phong cách cổ điển với những bộ bàn ghế gỗ và mùi hương cà phê thơm nồng, khiến anh nhớ về những buổi sáng ngày xưa, khi hai người còn là một cặp đôi hạnh phúc.

Hạnh đã có mặt từ trước. Cô ngồi ở góc quán gần cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm ra những giọt mưa lấm tấm trên kính. Cô mặc một chiếc áo len màu kem và khăn quàng cổ nhẹ nhàng, trông bình yên nhưng cũng mang theo nét u buồn lặng lẽ.

Minh bước đến, khẽ cười. “Đợi lâu chưa?” Anh hỏi, kéo ghế ngồi xuống.

Hạnh lắc đầu, đôi mắt dịu lại. “Em chỉ vừa tới thôi.”

Hai người ngồi đó, giữa một không gian quen thuộc nhưng lại đầy lạ lẫm. Họ gọi hai ly cà phê sữa đá – món quen thuộc từ những ngày còn bên nhau. Hạnh xoay nhẹ chiếc thìa trong ly, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy xúc cảm.

“Minh, thật lòng cảm ơn anh vì đã giúp em. Dù em biết, em đã từng nói rằng không muốn nhận sự giúp đỡ từ anh; nhưng thực sự, lúc này em cảm thấy mình không thể từ chối nữa.”

Minh nhìn cô, ánh mắt đầy sự quan tâm. “Anh không làm gì nhiều đâu; anh chỉ muốn em có thêm cơ hội để thực hiện ước mơ của mình.”

Hạnh gật đầu, đôi môi khẽ mỉm cười. “Anh vẫn vậy, luôn làm mọi thứ thật dễ dàng. Còn em thì lúc nào cũng muốn tự mình vượt qua tất cả.”

Minh khẽ cười, giọng anh trầm ấm. “Có lẽ vì anh đã từng để lạc mất em một lần; nên giờ đây, anh không muốn lặp lại điều đó nữa.”

Hạnh im lặng, ánh mắt dường như chứa đựng quá nhiều điều muốn nói. Một lúc sau, cô khẽ thì thầm: “Anh có bao giờ hối hận không?”

Minh thoáng khựng lại, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô. “Có,” anh đáp thật lòng. “Anh hối hận vì đã để sự nghiệp cuốn lấy mình; vì đã không lắng nghe em nhiều hơn; và anh hối hận vì đã không nhận ra giá trị của những thứ bình dị nhất trong cuộc sống cho đến khi mất nó.”

Hạnh thở dài, đôi mắt lấp lánh một nỗi buồn xa xăm. “Em cũng vậy. Em đã từng trách anh rất nhiều; nhưng cuối cùng, em nhận ra có những thứ không thể cưỡng cầu được. Chúng ta đều có lỗi.”

Minh mỉm cười, giọng anh nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Có thể, chúng ta đã từng sai; nhưng điều quan trọng là bây giờ, chúng ta vẫn có thể làm bạn. Và nếu em cần gì, anh vẫn sẽ luôn ở đây.”

Hạnh gật đầu, ánh mắt đầy biết ơn. “Cảm ơn anh, Minh. Lần này, em sẽ cố gắng hơn; vì con em, vì bản thân em.”

Cả hai tiếp tục nói chuyện, lần này là những câu chuyện nhẹ nhàng về cuộc sống, về dự định tương lai. Hạnh kể về những ý tưởng mới cho cửa hàng, về những khách hàng đang dần tìm đến; còn Minh thì lắng nghe, thi thoảng góp ý bằng những lời khuyên từ kinh nghiệm kinh doanh của mình.

Lúc rời quán, Hạnh bất giác nhìn Minh, khẽ nói: “Em thấy thật may mắn khi vẫn còn anh bên cạnh, dù với tư cách nào đi nữa.”

Minh cười – nụ cười chân thành hơn bao giờ hết. “Anh cũng vậy. Đôi khi, làm bạn còn quý giá hơn cả tình yêu.”

Từ buổi gặp gỡ hôm ấy, Minh và Hạnh giữ liên lạc thường xuyên hơn. Anh không chỉ là một người bạn, mà còn là một người đồng hành lặng lẽ giúp đỡ cô vượt qua những khó khăn. Dần dần, Hạnh cũng mở lòng hơn, không còn giữ khoảng cách như trước.

Một ngày nọ, khi Minh ghé qua cửa hàng của Hạnh, anh bất ngờ thấy một người đàn ông lạ mặt đứng trước cửa, tay cầm một bó hoa nhỏ; gương mặt có chút lo lắng. Minh chợt cảm thấy khó chịu trong lòng, mà không rõ lý do.

Hạnh bước ra; ánh mắt thoáng bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

“Chào anh; anh đến tìm ai?” Minh lên tiếng, ánh mắt dò xét người đàn ông.

Người đàn ông hơi bối rối rồi cười nhẹ. “Tôi là Khải, một người bạn cũ của Hạnh.”

Hạnh đứng bên cạnh có chút lúng túng, nhưng rồi cũng nhẹ giọng giải thích. “Đây là bạn cũ của em; anh ấy từng giúp em trong thời gian khó khăn trước đây.”

Minh không nói gì, nhưng trong lòng anh trào dâng một cảm giác khó chịu kỳ lạ. Anh nhìn Hạnh, lòng tự hỏi liệu cô có đang tìm kiếm hạnh phúc mới cho mình không; và anh thực sự sẵn sàng để nhìn cô bước đi trên con đường mới mà không có anh không?

Buổi tối hôm đó, sau khi rời khỏi cửa hàng của Hạnh, Hoàng Minh lái xe chầm chậm trên con đường ven biển Hải Phòng; lòng anh ngổn ngang trăm mối. Hình ảnh Hạnh đứng bên người đàn ông tên Khải cứ lởn vởn trong đầu anh. Minh không hiểu vì sao mình lại bận tâm đến vậy. Chẳng phải anh đã chấp nhận rằng cả hai giờ chỉ là bạn sao? Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết mình vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ.

Chiếc xe dừng lại ở một quán cà phê ven biển. Minh bước vào, chọn một chỗ gần cửa sổ, nhìn ra những con sóng vỗ vào bờ trong đêm tối. Anh gọi một ly cà phê đen; từng giọt đắng trôi qua cổ họng không làm dịu được cảm giác rối bời trong lòng.

Ngồi thẫn thờ một lúc, Minh rút điện thoại ra và lướt qua danh bạ. Ngón tay anh vô thức dừng lại ở số của Hạnh. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Minh có nên gọi cho cô ấy không, hỏi về người đàn ông đó? Nhưng rồi anh khẽ thở dài, cất điện thoại đi. Anh không còn quyền can thiệp vào cuộc sống của cô nữa.

Ngày hôm sau, Minh vẫn không thể tập trung vào công việc. Anh liên tục kiểm tra điện thoại nhưng chẳng có tin nhắn nào từ Hạnh. Cảm giác bất an khiến anh khó chịu, nhưng anh không muốn trở thành kẻ chen ngang vào cuộc sống mới của cô.

Chiều muộn, khi đang đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng, phóng tầm mắt ra xa, Minh nhận được một tin nhắn từ Hạnh.

“Tối nay em rảnh; nếu anh không bận, mình đi ăn tối nhé.”

Minh khẽ mỉm cười; một cảm giác nhẹ nhõm tràn qua tim anh. Dù chẳng biết vì lý do gì, nhưng lời mời của Hạnh khiến anh thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Không chần chừ, anh nhắn lại: “Anh rảnh; gặp em ở quán cũ nhé.”

Khi gặp lại Hạnh vào buổi tối, Minh thấy cô có vẻ thoải mái hơn mọi lần. Hạnh gọi những món ăn quen thuộc; vẫn là phong cách giản dị như ngày nào. Minh nhìn cô chăm chú, cố tìm kiếm dấu hiệu nào đó cho thấy sự xuất hiện của người đàn ông tên Khải có ý nghĩa thế nào trong cuộc sống của cô.

“Em có vẻ vui hôm nay.” Minh lên tiếng, phá tan bầu không khí trầm mặc.

Hạnh cười nhẹ, khuấy thìa trong ly nước cam. “Cuộc sống mà; có lúc lên, lúc xuống. Nhưng em nghĩ mình đã quen với mọi thứ.”

Minh gật đầu. Rồi, sau một hồi do dự, anh hỏi: “Anh gặp Khải ở cửa hàng em hôm trước. Anh ấy là ai vậy?”

Hạnh thoáng bất ngờ, nhưng cô không né tránh. “Anh ấy là bạn cũ của em. Hồi em mới mở cửa hàng, Khải đã giúp đỡ em khá nhiều về tài chính. Nhưng bọn em chỉ là bạn thôi; anh đừng nghĩ gì khác.”

Minh nghe vậy, lòng chợt nhẹ nhõm. Anh mỉm cười, khẽ lắc đầu. “Anh không nghĩ gì cả; chỉ là tò mò thôi.”

Hạnh bật cười. “Minh à, em nghĩ chúng ta đều đã có cuộc sống riêng. Anh có công việc, có cuộc sống ổn định; còn em thì đang cố gắng từng ngày để chuẩn bị cho con của mình. Chúng ta không lắng lo về nhau như trước nữa.”

Minh nhìn Hạnh thật lâu rồi gật đầu chậm rãi. “Đúng vậy. Nhưng anh vẫn muốn biết, em có hạnh phúc không?”

Hạnh lặng đi; đôi mắt cô thoáng chút xao động. “Hạnh phúc là một điều xa xỉ với em bây giờ; nhưng em ổn, và thế là đủ rồi.”

Minh không nói thêm gì nữa. Cả hai tiếp tục bữa ăn trong sự trầm lắng. Dù vậy, Minh cảm thấy giữa anh và Hạnh vẫn tồn tại một sợi dây vô hình; một thứ tình cảm không thể gọi tên.

Khi rời khỏi nhà hàng, Minh đứng trước cửa xe, nhìn Hạnh chậm rãi bước đi. Bất giác, anh gọi với theo.

“Hạnh, nếu em cần gì, đừng ngại nói với anh.”

Cô dừng lại, quay đầu nhìn anh, khẽ mỉm cười. “Em biết mà.”

Minh khẽ ơn; anh nhìn theo bóng dáng cô khuất dần. Minh thở dài; anh nhận ra dù có muốn hay không, anh vẫn luôn mong muốn được là một phần trong cuộc đời của Hạnh. Nhưng liệu điều đó có còn khả thi nữa không?

Những ngày sau cuộc gặp gỡ tại quán ăn, Hoàng Minh không thể ngừng nghĩ về lời nói của Hạnh: “Hạnh phúc là một điều xa xỉ với em bây giờ.” Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu anh, khiến anh trăn trở không yên. Minh hiểu rõ; dù Hạnh có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu, thì sâu thẳm bên trong, cô vẫn đang một mình chống chọi với những khó khăn của cuộc sống.

Chiều hôm ấy, sau khi hoàn thành một cuộc họp dài với đối tác nước ngoài, Minh quyết định lái xe đến cửa hàng của Hạnh. Khi đến nơi, anh thấy cửa hàng vẫn sáng đèn; Hạnh đang chăm chú, tỉ mỉ sắp xếp lại từng món đồ trên kệ. Nhìn cô qua tấm kính, anh chợt nhận ra rằng niềm đam mê của cô vẫn luôn cháy bỏng; chỉ là cuộc sống chưa cho cô đủ điều kiện để phát huy hết khả năng.

Minh bước vào; tiếng chuông cửa khẽ vang lên. Hạnh ngẩng đầu, thoáng ngạc nhiên khi thấy anh.

“Anh lại đến à? Hôm nay không bận sao?” Cô cười nhẹ, ánh mắt vẫn giữ chút dè dặt.

Minh nhún vai, lấy một món đồ trên kệ lên xem. “Anh bận chứ; nhưng vẫn muốn ghé qua xem em thế nào. Với lại, cửa hàng em bắt đầu đông khách hơn rồi đấy.”

Hạnh gật đầu, khẽ thở dài. “Nhờ có một số khách hàng mới mà em có thêm động lực; nhưng mà vẫn còn nhiều thứ phải lo lắm.”

Minh đặt món đồ xuống, nghiêm túc nhìn cô. “Anh có một đề nghị; hy vọng em sẽ không từ chối.”

Hạnh hơi nheo mắt, cảnh giác. “Đề nghị gì?”

“Anh muốn đầu tư vào cửa hàng của em.” Minh nói chậm rãi, giọng điềm tĩnh. “Không phải với tư cách người giúp đỡ, mà là một đối tác. Anh thấy tiềm năng của em và muốn góp phần để nó phát triển hơn.”

Hạnh im lặng; cô cúi đầu, khẽ siết tay vào chiếc khăn thêu trên kệ. “Minh à, em không muốn mắc nợ anh.”

Minh cười nhẹ, giọng anh trầm ấm. “Em không mắc nợ anh gì cả. Đây là một cơ hội cho em và cũng là một cách để anh cảm thấy mình làm được điều gì đó ý nghĩa hơn là chỉ chạy theo tiền bạc.”

Hạnh nhìn anh thật lâu, rồi thở dài. “Em cần thời gian để suy nghĩ.”

Minh gật đầu, tôn trọng quyết định của cô. “Anh không vội; nhưng em hãy nhớ, anh thật lòng muốn giúp.”

Trước khi rời đi, Minh khẽ chạm tay vào vai Hạnh, ánh mắt đầy sự chân thành. “Em không cần phải một mình chống chọi với mọi thứ đâu, Hạnh.”

Hạnh nhìn anh; đôi mắt cô ánh lên sự biết ơn nhưng vẫn có chút e dè. “Cảm ơn anh, Minh.”

Buổi tối hôm đó, Minh ngồi trên ban công căn hộ, nhâm nhi ly rượu vang; đầu óc vẫn suy nghĩ về lời đề nghị dành cho Hạnh. Anh biết cô là người mạnh mẽ và tự lập; nhưng anh không thể để cô đơn độc trên hành trình này. Minh tin rằng, nếu có thể giúp Hạnh đạt được ước mơ, cô sẽ lại tìm thấy hạnh phúc.

Một tuần sau, Hạnh gọi cho Minh. Giọng cô qua điện thoại có chút ngập ngừng, nhưng cũng pha lẫn sự quyết tâm.

“Minh, em đồng ý với đề nghị của anh. Nhưng em muốn giữ quyền tự quyết trong mọi thứ; anh chỉ là người hỗ trợ tài chính thôi, được không?”

Minh mỉm cười. “Tất nhiên rồi. Anh chỉ muốn giúp em đứng vững, không phải kiểm soát em.”

Từ ngày đó, cửa hàng của Hạnh bắt đầu có sự thay đổi. Minh âm thầm đứng phía sau, hỗ trợ cô trong việc mở rộng kênh bán hàng; kết nối với các nhà cung cấp chất lượng hơn. Hạnh, dù ban đầu còn chút dè dặt, nhưng dần dần cũng mở lòng và tin tưởng vào sự hỗ trợ của Minh. Cô bắt đầu mạnh dạn thử nghiệm những thiết kế mới; đầu tư hơn vào các sản phẩm và dịch vụ của mình.

Thời gian trôi qua, công việc ngày một thuận lợi hơn; nhưng giữa Minh và Hạnh vẫn có một khoảng cách vô hình. Minh không muốn đẩy mọi thứ đi quá nhanh; anh tôn trọng những giới hạn mà cô đặt ra. Dù vậy, trong lòng anh vẫn le lói hy vọng; hy vọng về một cơ hội để họ có thể bắt đầu lại từ đầu. Không phải như những người cũ, mà là những người đã trưởng thành hơn sau bao sóng gió.

Một tối nọ, khi Hạnh đang kiểm tra sổ sách tại cửa hàng, Minh đứng bên ngoài nhìn vào bên trong. Cô chăm chú ghi chép; khuôn mặt đầy sự tập trung. Nhìn cô như vậy, Minh chợt nhận ra rằng anh đã yêu cô nhiều hơn những gì anh từng nghĩ.

Nhưng lần này, anh sẽ không vội vàng; không để sự hấp tấp làm hỏng đi những gì anh đang cố gắng xây dựng lại. Minh lặng lẽ quay đi, tự nhủ rằng nếu tình cảm là thật, thì thời gian sẽ giúp họ tìm được câu trả lời.

Thời gian dần trôi, cửa hàng của Hạnh ngày một phát triển hơn nhờ sự hỗ trợ âm thầm của Minh. Cô không còn phải lo lắng quá nhiều về tài chính; có thể tập trung toàn lực vào những sản phẩm thủ công tinh tế của mình. Cô bắt đầu nhận được những đơn hàng lớn từ các khách hàng khó tính ở trung tâm thành phố.

Thậm chí, có cả những lời mời hợp tác từ những cửa hàng cao cấp ở Hà Nội.

Một buổi sáng, khi Hạnh đang chăm chú sắp xếp lại gian hàng, điện thoại cô reo lên.

“Là Minh. Chào em, hôm nay cửa hàng thế nào?” Giọng anh trầm ấm vang lên qua điện thoại.

Hạnh khẽ cười. “Tạm ổn; em đang thử một số mẫu thiết kế mới. Còn anh? Công việc thế nào? Vẫn bận rộn như thường?”

Minh đáp, nhưng trong giọng nói có chút gì đó khác lạ. “Anh có chuyện muốn nói với em. Tối nay rảnh không? Mình đi ăn tối nhé?”

Hạnh thoáng chần chừ nhưng rồi cô gật đầu. “Được thôi, chỗ cũ nhé?”

Minh cười nhẹ. “Anh sẽ đón em.”

Buổi tối, Minh đến đón Hạnh bằng chiếc xe quen thuộc. Nhưng lần này, không phải đến nhà hàng sang trọng như trước, mà là một quán ăn nhỏ ven biển – nơi hai người từng ghé qua khi còn bên nhau. Quán ăn không xa hoa, nhưng lại có không gian ấm cúng và bình yên lạ thường.

Họ ngồi xuống, gọi vài món hải sản đặc trưng của Hải Phòng. Không gian quán nhỏ nhưng thoáng đãng; tiếng sóng biển rì rào tạo nên một cảm giác dễ chịu. Minh nhìn Hạnh, ánh mắt anh đầy sự chân thành và sâu lắng.

“Hạnh, anh muốn hỏi em một điều.” Minh nói, ngập ngừng một chút rồi tiếp. “Em có bao giờ nghĩ đến chuyện bắt đầu lại không?”

Hạnh thoáng giật mình, đặt nhẹ đôi đũa xuống. “Bắt đầu lại? Ý anh là gì?”

Minh hít một hơi sâu, giọng nói chậm rãi nhưng chắc chắn. “Ý anh là chúng ta… liệu có cơ hội nào cho anh và em không?”

Hạnh im lặng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những con sóng vẫn đều đặn vỗ bờ; ánh mắt cô tràn đầy những suy tư.

“Minh à, em thực sự rất cảm kích những gì anh đã làm cho em thời gian qua. Nhưng anh có chắc rằng mình muốn điều đó không? Anh có nghĩ rằng chúng ta có thể vượt qua được những gì đã từng xảy ra?”

Minh khẽ mỉm cười; đôi mắt anh tràn đầy sự kiên định. “Anh đã nghĩ về chuyện này rất nhiều, và anh biết rằng ngày trước, anh đã phạm sai lầm lớn nhất cuộc đời mình – là để mất em. Giờ đây, anh chỉ muốn có cơ hội để sửa sai.”

Hạnh lắc đầu nhẹ, giọng cô nhẹ nhàng nhưng không kém phần cứng rắn. “Minh, em không phủ nhận rằng giữa chúng ta vẫn còn nhiều điều chưa nói hết. Nhưng em sợ… Nếu chúng ta quay lại, liệu anh có lại đặt công việc lên trên tất cả như trước không? Em không muốn mọi thứ lặp lại.”

Minh siết nhẹ tay; ánh mắt anh chứa đựng sự hối hận. “Anh đã thay đổi, Hạnh. Công việc vẫn quan trọng, nhưng không còn là tất cả nữa. Anh nhận ra rằng những thứ anh từng theo đuổi không thể mang lại hạnh phúc thực sự. Nhưng anh không muốn ép buộc em; anh chỉ muốn em biết rằng anh luôn sẵn sàng… nếu em đồng ý.”

Hạnh nhìn Minh thật lâu, rồi khẽ thở dài. “Em cần thời gian, Minh. Em không thể đưa ra quyết định ngay lúc này.”

Minh mỉm cười nhẹ, tôn trọng lựa chọn của cô. “Anh hiểu. Anh sẽ chờ.”

Bữa tối diễn ra trong sự trầm mặc nhưng không hề nặng nề. Minh không muốn đẩy Hạnh vào tình huống khó xử, và Hạnh cũng không muốn tạo hy vọng mà cô chưa sẵn sàng đón nhận. Dù vậy, cả hai đều hiểu rằng giữa họ vẫn còn những tình cảm chưa bao giờ phai nhạt.

Khi Minh đưa Hạnh về đến nhà, cô quay lại nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng. “Cảm ơn anh, vì tất cả mọi thứ.”

Minh khẽ cười, ánh mắt vẫn kiên nhẫn. “Em không cần cảm ơn. Anh chỉ mong em hạnh phúc.”

Đêm hôm đó, Hạnh ngồi lặng trong phòng, nhìn những bản vẽ thiết kế mới của mình. Cô nghĩ về Minh, về những gì anh đã làm cho cô suốt thời gian qua. Trái tim cô không ngừng đặt ra câu hỏi: Liệu một cơ hội mới có phải là điều mà cô thực sự cần?

Ở một góc khác của thành phố, Minh ngồi trong phòng làm việc, nhìn ra những ánh đèn lấp lánh trên phố. Anh hiểu rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng cho ta cơ hội thứ hai. Nhưng lần này, anh sẽ không để nó tuột mất dễ dàng.

Những ngày sau buổi tối đó, Hạnh trở nên trầm tư hơn. Cô vẫn tiếp tục công việc tại cửa hàng, nhưng trong lòng cô ngổn ngang suy nghĩ. Lời đề nghị của Minh khiến cô bối rối. Không phải vì cô không còn tình cảm với anh, mà vì nỗi sợ…

Sợ quá khứ lặp lại.
Sợ mình lại đặt niềm tin vào một người đã từng khiến cô tổn thương.

Cửa hàng ngày càng đông khách; những đơn hàng từ khắp nơi gửi đến liên tục nhờ sự giúp đỡ gián tiếp từ Minh. Các sản phẩm thủ công của cô bắt đầu được giới thiệu trên các nền tảng online; doanh thu tăng lên đáng kể. Nhưng dù bận rộn đến đâu, mỗi lần rảnh rỗi, Hạnh vẫn nhớ về câu nói của Minh:

“Anh sẽ chờ.”

Một buổi chiều muộn, khi Hạnh đang tỉ mẩn đóng gói sản phẩm, cánh cửa cửa hàng khẽ mở. Cô ngẩng lên và bắt gặp Minh bước vào, tay cầm một túi giấy nhỏ.

“Anh mua một ít bánh cuốn nóng. Thấy em bận quá, chắc chưa ăn gì.”

Minh mỉm cười, đặt túi đồ lên quầy. Hạnh bật cười nhẹ, cô kéo ghế ra, mời anh ngồi.

“Cảm ơn anh. Dạo này anh có vẻ quan tâm đến chuyện ăn uống của em quá nhỉ?”

Minh nhún vai, giọng anh trầm ấm. “Anh chỉ muốn em đừng quên chăm sóc bản thân.”

Hai người ngồi xuống, cùng nhau chia sẻ bữa ăn đơn giản giữa những kệ hàng đầy ắp sản phẩm. Không gian yên bình đến lạ và Hạnh cảm thấy thoải mái hơn so với những ngày đầu gặp lại Minh. Không còn sự ngại ngùng hay e dè, chỉ còn lại những câu chuyện nhỏ, những tiếng cười thoáng qua.

“Em thấy ổn hơn nhiều rồi đấy.” Minh khẽ nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Hạnh gật đầu, đôi mắt cô ánh lên sự biết ơn. “Em cũng nghĩ vậy. Cảm ơn anh, Minh. Nhờ có anh, em đã tự tin hơn với những gì mình đang làm.”

Minh khẽ cười, nhưng trong lòng anh có chút gì đó khắc khoải. Anh không muốn chỉ dừng lại ở việc giúp đỡ cô; anh muốn được trở thành một phần cuộc sống của cô như ngày trước. Nhưng Minh hiểu, tình cảm cần thời gian, và anh sẵn sàng chờ.

Khi cả hai đang trò chuyện, một giọng nói vang lên từ cửa.

“Hạnh, lâu rồi không gặp.”

Cả Hạnh và Minh đều quay lại. Đứng trước cửa là Khải – người đàn ông lần trước Minh gặp ở cửa hàng. Anh ta bước vào với một bó hoa trên tay, gương mặt đầy tự tin.

“Chào anh, Minh.”

Khải lịch sự chào hỏi, nhưng ánh mắt anh ta có gì đó sắc bén khi nhìn Minh. Minh gật đầu, nở một nụ cười xã giao. “Chào anh.”

Hạnh có chút bối rối, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Khải, anh đến có chuyện gì không?”

Khải đặt bó hoa xuống quầy, khẽ cười. “Anh muốn mời em một bữa tối. Chúng ta đã lâu không gặp nhau, anh nghĩ mình nên nói chuyện nhiều hơn.”

Minh ngồi lặng im, quan sát phản ứng của Hạnh. Cô thoáng do dự, nhưng rồi nhẹ nhàng đáp.

“Cảm ơn anh, nhưng tối nay em còn nhiều việc phải làm.”

Khải không giấu được vẻ thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười gượng gạo. “Vậy lần khác vậy.”

Sau khi Khải rời đi, Minh nhìn Hạnh, giọng anh trầm xuống. “Em vẫn còn tình cảm với anh ta chứ?”

Hạnh lắc đầu, ánh mắt cô kiên định. “Không, Minh à. Khải là người tốt, nhưng anh ấy không phải là người em cần.”

Câu nói của Hạnh khiến Minh cảm thấy nhẹ nhõm. Anh khẽ cười, thở phào một cách kín đáo. “Vậy thì tốt.”

Hạnh nhìn Minh, đôi mắt cô như đang muốn nói điều gì đó, nhưng rồi cô chỉ mỉm cười và tiếp tục sắp xếp hàng hóa. Minh hiểu rằng Hạnh vẫn cần thời gian, và anh sẵn sàng đợi cô dù bao lâu đi nữa.

Tối hôm đó, khi lái xe về nhà, Minh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Anh biết rằng cơ hội vẫn còn, và chỉ cần anh kiên nhẫn, Hạnh sẽ hiểu được rằng người luôn bên cạnh cô… là anh.

Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự yên bình, lặng lẽ. Cửa hàng của Hạnh ngày càng phát triển thuận lợi. Sự kết hợp khéo léo giữa những sản phẩm thủ công và chiến lược kinh doanh mới đã mang lại hiệu quả.

Mỗi buổi sáng, Hạnh bắt đầu ngày mới với những đơn hàng đều đặn; buổi tối, cô lại miệt mài sáng tạo ra những mẫu thiết kế mới, từng chút một vun đắp cho ước mơ của mình.

Minh vẫn xuất hiện bên cạnh cô, không ồn ào nhưng luôn đúng lúc. Anh thỉnh thoảng ghé qua cửa hàng, mang theo cà phê hoặc một món ăn nhẹ khi biết cô mải mê làm việc quên cả bữa. Dần dần, Minh không còn chỉ là một người bạn cũ, mà trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của Hạnh.

Một buổi tối, Minh bất ngờ rủ Hạnh ra bãi biển Đồ Sơn hóng gió. Ban đầu, cô ngần ngại, nhưng trước sự kiên trì của anh, cô đành gật đầu.

Biển đêm Hải Phòng lộng gió; những con sóng xô bờ tạo nên khúc nhạc trầm bổng. Hai người sóng bước bên nhau, im lặng nhưng không hề có cảm giác xa cách.

“Em nhớ hồi đó chúng ta cũng hay ra đây nhỉ?” Minh cất giọng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời.

Hạnh mỉm cười, kéo chiếc áo khoác sát vào người. “Nhớ chứ. Ngày đó, dù bận rộn đến mấy, anh vẫn luôn dành thời gian đưa em ra đây. Em đã từng nghĩ… chúng ta sẽ có rất nhiều chuyến đi như thế này.”

Câu nói của cô bỏ lửng, để lại trong không khí một chút gì đó nuối tiếc.

Minh khẽ thở dài, quay sang nhìn cô. “Anh đã để lỡ quá nhiều thứ quan trọng. Đôi khi, anh tự hỏi… nếu ngày đó anh biết sắp xếp cuộc sống hợp lý hơn, có lẽ chúng ta đã không đi đến bước này.”

Hạnh dừng bước, quay sang đối diện với anh. “Minh, em không trách anh nữa đâu. Chuyện cũ đã qua, chúng ta không thể thay đổi được gì. Nhưng em cũng sợ phải bắt đầu lại. Em sợ rằng mình sẽ lại đau lòng lần nữa.”

Minh nhìn sâu vào mắt cô, giọng anh đầy chân thành. “Anh hiểu, và anh không muốn em phải lo lắng về điều đó. Anh không vội đâu, Hạnh à. Chỉ cần em biết rằng… anh ở đây, và sẽ luôn ở đây.”

Hạnh lặng lẽ gật đầu. Cô cảm nhận được sự chân thành của Minh, cảm nhận được sự thay đổi từ anh – một sự thay đổi mà cô chưa từng nghĩ đến trước đây.

Cô biết… mình vẫn còn tình cảm với Minh.

Nhưng những vết thương cũ vẫn khiến cô ngần ngại.

Sau buổi tối hôm đó, mọi thứ dường như trở nên dễ dàng hơn. Hạnh không còn né tránh Minh như trước, cô thoải mái hơn khi ở cạnh anh, cùng anh chia sẻ những câu chuyện nhỏ bé về công việc và cuộc sống. Minh vẫn kiên nhẫn, không thúc ép, không vội vàng, chỉ lặng lẽ bên cạnh cô.

Một ngày nọ, khi đang dọn dẹp cửa hàng, Hạnh tình cờ nhìn thấy cuốn sổ cũ mà cô từng ghi lại những kế hoạch về cuộc sống với Minh ngày trước. Lật từng trang, cô nhớ lại những ước mơ giản dị mà hai người từng cùng nhau vẽ ra – một ngôi nhà nhỏ, một cuộc sống không quá giàu sang nhưng đầy đủ hạnh phúc. Cô khẽ mỉm cười, nhưng cũng cảm thấy lòng mình se lại.

Tối hôm đó, Hạnh chủ động gọi Minh. “Anh có rảnh không? Em muốn đi ra một chút.”

Minh không giấu được sự bất ngờ, nhưng anh nhanh chóng đồng ý. Họ lại cùng nhau bước đi trên những con phố quen thuộc, nơi từng lưu giữ biết bao kỷ niệm.

Hạnh bất ngờ nói: “Minh, em đã nghĩ rất nhiều về chuyện của chúng ta. Em không thể hứa gì ngay bây giờ, nhưng em muốn cho cả hai một cơ hội… để xem liệu mọi thứ có thể tốt đẹp hơn không.”

Minh khựng lại một chút, rồi ánh mắt anh sáng lên niềm hạnh phúc. “Anh không cần gì hơn thế, Hạnh à. Chỉ cần em sẵn sàng, anh sẽ chờ em… từng ngày.”

Hạnh mỉm cười. Lần đầu tiên sau bao năm, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đến vậy. Một chương mới dường như đang mở ra. Dù còn nhiều điều chưa chắc chắn, nhưng cô tin rằng mình đã sẵn sàng để bước tiếp.

Những ngày sau đó, mối quan hệ giữa Hạnh và Minh dần dần trở nên gần gũi hơn. Cả hai không còn những khoảng cách như trước, thay vào đó là những buổi trò chuyện đầy ý nghĩa và những khoảng lặng đủ để hiểu nhau hơn. Minh không còn là người đàn ông chỉ biết đến công việc, anh trở nên ân cần, kiên nhẫn và quan tâm hơn đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của Hạnh.

Cửa hàng của Hạnh ngày càng phát triển, cô dần tìm lại được niềm đam mê trong công việc và sự tự tin của mình. Minh vẫn luôn âm thầm hỗ trợ cô, không chỉ về kinh doanh mà còn trong cuộc sống hàng ngày. Anh giúp cô sửa lại một số góc trưng bày, đưa ra ý tưởng tiếp cận khách hàng mới, và thậm chí có những ngày cuối tuần, anh cùng cô đi đến các hội chợ để quảng bá sản phẩm.

Một buổi sáng, khi Hạnh đang sắp xếp đơn hàng mới, Minh bước vào với một nụ cười rạng rỡ.

“Em biết gì không? Anh đã tìm được một không gian mới cho cửa hàng, rộng hơn, đẹp hơn và ở vị trí rất tốt!” – Anh hào hứng nói.

Hạnh ngạc nhiên nhìn anh. “Thật sao? Nhưng em vẫn chưa nghĩ đến việc mở rộng sớm như vậy.”

Minh ngồi xuống bên cạnh cô, giọng anh trầm xuống. “Anh biết em muốn từng bước đi thật chắc, nhưng anh tin em có thể làm được. Và anh sẽ ở bên em… bất cứ khi nào em cần.”

Hạnh nhìn Minh thật lâu, rồi khẽ gật đầu. “Được rồi, em sẽ suy nghĩ. Nhưng em muốn tự mình quyết định tất cả.”

Minh mỉm cười, ánh mắt anh đầy sự tôn trọng. “Anh sẽ luôn tôn trọng mọi quyết định của em.”

Thời gian trôi qua, Hạnh dần nhận ra rằng Minh thực sự đã thay đổi. Anh không còn áp đặt cô như ngày xưa, không còn chỉ biết đến công việc, mà đã học được cách trân trọng những điều giản dị. Điều đó khiến cô cảm thấy an tâm hơn, và dần dần, cô bắt đầu mở lòng thêm một chút.

Một buổi tối, khi hai người cùng nhau dạo bước bên bờ sông Tam Bạc, Hạnh khẽ nói: “Minh này, em chưa bao giờ hỏi… vì sao anh lại quay lại?”

Minh dừng bước, nhìn cô thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói:

Bởi vì anh nhận ra hạnh phúc

“Không nằm ở những thành công mà anh từng theo đuổi, mà là ở những khoảnh khắc giản dị bên em. Khi thấy em ở nhà hàng hôm đó, anh nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ điều quan trọng nhất trong đời.”

Hạnh lặng người, lòng cô bỗng dưng trùng xuống. Cô cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Minh, và hơn bao giờ hết, cô biết rằng đây là lần đầu tiên Minh thật sự trân trọng cô.

“Em không chắc chúng ta có thể trở lại như trước đây không, Minh… nhưng em nghĩ chúng ta có thể bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.”

Hạnh khẽ cười, đôi mắt cô ánh lên chút hy vọng. Minh gật đầu, nắm lấy tay cô một cách nhẹ nhàng.

“Anh không cần tất cả, chỉ cần em sẵn sàng cho anh một cơ hội.”

Và thế là họ bắt đầu lại. Không phải bằng những lời hứa hẹn xa vời, mà bằng những hành động nhỏ bé hàng ngày. Minh không vội vàng thúc ép, anh kiên nhẫn ở bên Hạnh, ủng hộ cô từng bước một. Còn Hạnh, cô dần dần học cách tin tưởng vào tình yêu lần nữa.

Vài tháng sau, cửa hàng của Hạnh chính thức khai trương tại một địa điểm mới, rộng rãi và khang trang hơn. Hôm khai trương, Minh đứng lặng lẽ bên cạnh cô, mỉm cười khi thấy cô rạng rỡ trong ánh mắt của khách hàng và bạn bè.

“Chúc mừng em, Hạnh.” – Minh khẽ nói, ánh mắt anh tràn đầy sự tự hào.

Hạnh nhìn anh, nụ cười tỏa sáng. “Cảm ơn anh, Minh, vì đã ở đây… vì đã tin tưởng em.”

Minh chỉ mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng anh hiểu rằng lần này, họ sẽ không để lạc mất nhau nữa.

Hạnh cuối cùng đã tìm được sự bình yên và hạnh phúc mà cô từng mong ước. Còn Hoàng Minh, anh đã học được cách yêu thương và trân trọng những điều nhỏ bé mà trước đây anh từng bỏ qua.

Giữa phố xá nhộn nhịp của Hải Phòng, một câu chuyện cũ đã khép lại, nhưng một hành trình mới lại bắt đầu – đầy hy vọng, sự trưởng thành và tình yêu thực sự.