Chồng mất 3 năm tôi tái hôn, ngày cưới, tôi chết lặng thấy người đó bước xuống từ xe hơi tiền tỷ

 

Ba năm sau khi chồng mất, tôi quyết định tái hôn. Dù nỗi đau trong lòng vẫn còn đó, nhưng tôi hiểu rằng cuộc sống vẫn tiếp tục, và tôi xứng đáng có được hạnh phúc mới.

Ngày cưới, tôi đứng trước cổng lễ đường, hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc bước vào một chặng đường mới. Gia đình, bạn bè đều đến đông đủ, chúc mừng tôi tìm được bến đỗ sau những năm tháng cô đơn. Nhưng ngay khi chiếc xe hơi tiền tỷ dừng lại trước cửa, tim tôi như ngừng đập.

Cánh cửa xe mở ra, người bước xuống khiến tôi chết lặng. Đó là… chồng cũ của tôi – người đã mất ba năm trước trong một vụ tai nạn thảm khốc. Anh ta mặc vest lịch lãm, ánh mắt sắc bén quét qua tôi, không chút bối rối. Tôi siết chặt tay, cảm giác lạnh toát dâng lên khắp người.

“Làm sao… làm sao anh có thể ở đây?” Tôi lắp bắp, không tin vào mắt mình.

Anh ta nhìn tôi, nở một nụ cười mơ hồ. “Chào em, lâu rồi không gặp.”

Tiếng xì xào vang lên xung quanh. Quan khách bắt đầu thì thầm, thậm chí có người lùi lại như thể họ cũng nhìn thấy ma. Còn tôi, đầu óc quay cuồng, hàng loạt suy nghĩ ập đến. Ba năm trước, cảnh sát báo tin anh mất trong một vụ tai nạn xe hơi, thi thể cháy rụi đến mức chỉ có thể xác nhận danh tính qua ADN. Tôi đã khóc cạn nước mắt, đã tự tay thắp nhang tiễn anh lần cuối.

Vậy người đàn ông đang đứng trước mặt tôi là ai?

Chồng chưa cưới của tôi vội vàng kéo tôi về phía mình, giọng căng thẳng: “Người này là ai? Em biết anh ta à?”

Tôi không trả lời được. Trong khi đó, “người chồng đã mất” chậm rãi tiến lại gần, thản nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Anh ta là ai ư?” – Anh cười nhạt, ánh mắt sắc như dao – “Chẳng phải cô ấy sắp cưới anh sao? Hay là… em quên mất mình từng là vợ ai?”

Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, anh ta chìa ra một tập tài liệu. Tôi run rẩy nhận lấy, mắt mở to khi đọc dòng chữ trên đó:

Giấy giám định ADN – Kết quả: Không trùng khớp.

Tôi cảm thấy mặt đất dưới chân mình như sụp đổ. “Không thể nào… Anh… anh không phải chồng tôi?”

Người đàn ông ấy nhếch môi. “Chồng em thực sự đã chết. Nhưng em có biết không? Người nằm trong chiếc xe bị cháy ngày hôm đó… không phải anh ta.”

Tiếng xôn xao ngày càng lớn. Tôi quay sang nhìn vị hôn phu của mình, thấy anh cũng đang bàng hoàng không kém. Không khí như đóng băng.

“Vậy… anh là ai?” Tôi nghẹn giọng hỏi.

Anh ta cúi xuống sát mặt tôi, khẽ thì thầm: “Là người mà em không bao giờ ngờ đến

Cơn gió lạnh buốt quét qua, tôi siết chặt tờ giấy trong tay, tim đập dồn dập. Tôi biết, từ khoảnh khắc này, cuộc đời tôi sẽ không bao giờ còn bình yên nữa…

Tôi lùi lại một bước, cảm giác hoảng loạn dâng trào. “Anh đang nói gì vậy? Nếu anh không phải chồng tôi, thì anh là ai? Và tại sao anh lại xuất hiện vào ngày hôm nay?”

Người đàn ông nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng một bí mật khủng khiếp. “Ba năm trước, có người muốn chồng em biến mất, và họ đã thành công. Nhưng thay vì tôi chết, kẻ nằm trong xe lại là một người khác.” Anh ta rút từ trong túi áo một chiếc đồng hồ quen thuộc – chiếc đồng hồ mà tôi đã từng mua tặng chồng mình vào sinh nhật năm đó.

“Chuyện này… không thể nào…” Tôi thì thầm, cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt.

Anh ta cúi sát lại gần tôi, giọng trầm xuống: “Em có muốn biết ai là người đứng sau tất cả không?”

Tôi không thể thốt nên lời, nhưng trong lòng tôi, một cái tên chợt lóe lên. Người mà tôi đã tin tưởng suốt thời gian qua… liệu có phải là kẻ chủ mưu?