Người phụ nữ cứu 1 bé gái khỏi dòng nước lũ – 10 năm sau ….. được cô trả ơn như thế này đây

Người phụ nữ cứu 1 bé gái khỏi dòng nước lũ – 10 năm sau ….. được cô trả ơn như thế này đây

Mùa mưa năm ấy đến sớm và dữ dội hơn bao giờ hết.

Cơn lũ tràn về bất ngờ vào một buổi sáng xám xịt, nước dâng lên nhanh chóng nuốt chửng từng mái nhà, từng ruộng lúa vàng ươm còn chưa kịp gặt. Người dân làng Hạ bàng hoàng, nháo nhác ôm đồ, dắt nhau chạy lên vùng cao. Tiếng kêu cứu vang lên khắp nơi, lẫn trong tiếng mưa xối xả và gió gào rít lạnh sống lưng.

Trong khung cảnh hỗn loạn ấy, chị Hoa – người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, góa chồng và sống một mình trong căn nhà lá đơn sơ – vẫn cố gắng chèo chiếc xuồng cũ đến cứu từng người. Dù chính nhà mình cũng đã ngập quá nửa, chị vẫn không ngần ngại bơi qua từng nóc nhà, gọi lớn:

– Có ai ở trong không? Có ai cần cứu không?!

Mọi người trong làng đều biết chị Hoa là người lương thiện, ít nói nhưng hay giúp đỡ người khác. Từ ngày chồng chị mất trong một vụ tai nạn lao động, chị sống bằng nghề vá lưới thuê và trồng mấy luống rau sau nhà. Cảnh nghèo không làm chị khép lòng – ngược lại, chị càng thương người hơn.

Cơn lũ năm ấy là một cơn đại hồng thủy.

Khi chị chèo xuồng qua gần cây đa đầu làng, chị nghe tiếng trẻ con khóc thất thanh. Tim chị thắt lại. Chị dừng xuồng, dỏng tai lên nghe kỹ – tiếng khóc văng vẳng, yếu ớt từ phía sau một căn nhà gỗ đã gần như đổ sập. Không đắn đo, chị nhảy xuống nước, mặc cho dòng nước xiết lạnh buốt đang cuốn phăng mọi thứ.

Nước ngập đến cổ. Chị cố men theo những mảnh gỗ, bám vào bức tường nửa chìm nửa nổi, bơi vào trong.

– Có ai không?! – Chị hét lên.

Tiếng khóc vang lên rõ hơn, trong góc nhà là một bé gái khoảng 6 tuổi, tóc tai rối bù, cả người run lẩy bẩy trong cái áo mưa đã rách. Bé bám lấy một cây cột nhà còn sót lại, mắt mở to hoảng sợ.

– Đừng sợ, cô tới đây!

Chị Hoa cố vươn người qua đống đổ nát, ôm lấy bé gái. Cơn nước xiết quật mạnh vào hai người, cả hai suýt bị cuốn đi. Chị dùng hết sức lực, tay giữ chặt lấy bé, chân đạp nước mạnh mẽ để thoát ra khỏi đống gỗ gãy và bơi trở lại xuồng.

Sau gần mười phút vật lộn với dòng nước hung hãn, chị đưa được bé gái lên xuồng. Cả hai người ướt sũng, chị run lẩy bẩy, thở dốc, nhưng vẫn cởi chiếc áo len mỏng duy nhất của mình cho bé gái quấn vào, ôm chặt lấy em cho đến khi đưa được lên vùng cao an toàn.

Cô bé tên là Mai. Mẹ em bị nước cuốn mất sáng hôm đó, còn bố thì đi làm xa chưa kịp về.

Sau trận lũ, cả làng tan hoang. Chị Hoa tiếp tục giúp bà con dựng lại mái nhà, chia từng chén gạo, nắm muối. Khi lũ rút, chị lặng lẽ trở về căn nhà gần như trơ khung gỗ của mình. Không ai biết chị bị cảm lạnh nặng sau hôm đó, nhưng chị không nói gì.

Mai sau đó được người dì ruột đón lên thành phố nuôi dưỡng. Trước khi rời làng, bé Mai được chị Hoa dúi cho một túi nhỏ đựng mấy viên kẹo, vài sợi dây thun, và một chiếc búp bê bằng vải đã cũ.

– Cố gắng sống tốt, con nhé – Chị nói, mắt đỏ hoe. – Lúc nào con cũng là một cô bé dũng cảm.

Mai ôm chị khóc nức nở.

Và rồi cô bé đi.

Mười năm trôi qua.

Làng Hạ không còn là vùng quê nghèo rách rưới như trước. Người dân được hỗ trợ di dời đến khu đất cao hơn, có điện, có nước sạch. Nhưng không ai quên trận lũ năm xưa – và người phụ nữ đã không quản hiểm nguy cứu sống một cô bé.

Chị Hoa giờ đã ngoài bốn mươi, mái tóc điểm bạc sớm vì dãi nắng dầm mưa. Cuộc sống vẫn không khá hơn là bao – chị vẫn sống trong căn nhà cũ kỹ, làm thuê làm mướn đủ nghề, vừa nuôi thêm con chó mực già làm bạn.

Gần đây, chị hay ho khù khụ, ngực đau âm ỉ. Bà con khuyên chị đi khám bệnh viện tỉnh, nhưng chị chỉ cười:

– Tiền đâu mà đi, có sao đâu, sống đến đâu thì hay đến đó…

Một buổi chiều tháng Tám oi ả, khi chị đang ngồi vá lưới dưới bóng cây, một chiếc ô tô đen bóng dừng lại trước ngõ. Từ trong xe bước xuống một cô gái trẻ, ăn mặc giản dị nhưng thanh lịch, khuôn mặt sáng, đôi mắt to tròn đầy cảm xúc.

– Cô Hoa… – Cô gái gọi khẽ.

Chị ngước lên, mắt nheo lại vì nắng, nhìn người con gái lạ mặt đang rưng rưng nước mắt.

– Cô không nhận ra cháu sao? Cháu là Mai… là đứa bé năm xưa cô cứu trong trận lũ…

Chị Hoa sững người. Giây lát sau, chị đặt tấm lưới xuống, bước chậm rãi đến gần.

– Mai… là con thật sao?

Mai gật đầu, ôm chầm lấy chị. Hai người bật khóc trong vòng tay nhau. Hàng xóm thấy vậy cũng kéo đến, người này hỏi, người kia nhớ lại. Câu chuyện năm xưa sống lại như thước phim quay chậm.

Mai giờ đã là sinh viên năm cuối ngành Y, học bổng toàn phần. Cô luôn ghi nhớ lời hứa với bản thân: “Khi lớn lên, mình sẽ quay lại, tìm người đã cứu mình, để báo đáp.”

– Cháu đi tìm cô suốt một năm nay. Cuối cùng cũng được gặp cô…

Chị Hoa không nói nên lời. Đôi mắt chai sạn vì sương gió bỗng chốc rưng rưng.

Mai ở lại làng mấy ngày, chăm sóc chị Hoa, đưa chị đi khám. Kết quả: chị bị viêm phổi mãn tính, nếu không điều trị sớm sẽ chuyển nặng. Mai khóc, nắm chặt tay chị.

– Cháu sẽ lo cho cô. Cô đừng lo gì hết. Cháu đã xin học bổng du học, và cháu có thể làm việc, có tiền rồi. Lần này, để cháu bảo vệ cô.

Chị Hoa chỉ gật đầu, chẳng nói được câu gì.

Một năm sau đó.

Người dân làng Hạ thấy một chuyện lạ: căn nhà lá cũ kỹ của chị Hoa được xây mới hoàn toàn. Cô Mai – giờ đã là bác sĩ trẻ, thường xuyên về thăm làng, khám bệnh miễn phí cho người dân. Chị Hoa sống khỏe mạnh, vui vẻ, chăm sóc vườn rau nhỏ phía sau nhà.

Mỗi lần có ai hỏi về Mai, chị chỉ cười và nói:

– Nó là con gái tôi.

Còn Mai, mỗi lần nhắc đến chị, lại rưng rưng:

– Nếu không có cô ngày ấy… cháu đã không còn trên đời.

Có những con người xuất hiện trong đời ta như một phép màu.

Và có những hành động nhỏ nhoi, lại đủ để thay đổi cả một cuộc đời.