Chuyện người đời đồn đại: 3 cô gái đèo Bảo Lộc…
Dưới chân đèo Bảo Lộc, có một khúc cua mà mỗi tài xế đi qua đều phải rùng mình. Mỗi khi vượt qua đoạn đường quanh co này, người ta không thể không nhớ đến những câu chuyện kỳ lạ về ba cô gái mặc áo dài trắng, luôn xuất hiện trong màn sương mờ ảo của đêm khuya. Cái khúc cua này không chỉ nổi tiếng vì những tai nạn thảm khốc đã xảy ra mà còn vì những câu chuyện huyền bí khiến bất kỳ ai qua đây cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Khung cảnh ở đây mỗi mùa đều có sự thay đổi rõ rệt. Vào mùa hè, đèo Bảo Lộc như một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp, với những đồi trà xanh mướt, cây cối xanh tươi rì rào trong gió. Thế nhưng vào mùa đông, khi sương mù dày đặc, không gian trở nên u ám và lạnh lẽo. Mọi vật xung quanh bị bao phủ trong một lớp sương mờ ảo, khiến cho những bóng dáng trở nên mơ hồ, khó phân biệt. Chính trong bầu không khí ấy, ba cô gái mặc áo trắng, tóc dài che gần hết mặt, được cho là thường xuyên xuất hiện.
Người ta đồn rằng, ba cô gái này chính là những sinh viên tên Hoài, Loan và Hòa, những người đã gặp phải một tai nạn thảm khốc ngay tại khúc cua này. Chuyện xảy ra vào một ngày đầu mùa mưa, khi ba cô gái đang lái xe máy từ Sài Gòn về Đà Lạt. Cái khúc cua uốn lượn trên đèo Bảo Lộc vốn dĩ rất nguy hiểm, nhưng với sự bất cẩn của một tài xế thiếu kinh nghiệm, chiếc xe đã lạc tay lái và lao thẳng xuống vực sâu. Gia đình họ tìm kiếm suốt nhiều ngày nhưng chỉ tìm thấy vài mảnh vỡ của chiếc xe và những vết máu khô loang trên đá. Những người thân của họ đã thương xót, lập một miếu nhỏ ở khúc cua đó, mong ba cô gái sớm siêu thoát.
Từ khi miếu được lập, có nhiều câu chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Những tài xế đi qua khúc cua này vào ban đêm thường kể lại rằng, khi họ đang lái xe trong màn sương dày đặc, bỗng nhiên thấy ba bóng người đứng bên đường vẫy tay xin đi nhờ. Mọi người đều nói rằng ba cô gái mặc áo dài trắng, tóc dài xõa, và chân mang dép cũ. Thế nhưng, khi xe dừng lại, không ai thấy họ đâu. Chỉ có tiếng gió lạnh rít qua khe núi, khiến người ta lạnh buốt tới xương.
Những câu chuyện kỳ bí này ngày càng được lan truyền rộng rãi. Từ những tài xế đường dài đến các du khách, ai ai cũng có những lời đồn đoán về ba cô gái này. Có người bảo rằng họ là oan hồn, có người lại nói đó chỉ là sự tưởng tượng của những ai yếu bóng vía. Nhưng không ai có thể phủ nhận rằng, khúc cua đó luôn mang lại cảm giác rùng rợn mỗi khi ai đó đi qua.
Vào một đêm mưa tầm tã, trong lúc trời đen kịt, sương mù dày đặc che kín hết đoạn đèo, lại xảy ra một tai nạn kinh hoàng. Một chiếc xe khách chở nhiều hành khách, đa số là du khách từ Đà Lạt về Sài Gòn, lao xuống vực. Mọi người không thể giải thích được nguyên nhân vụ tai nạn. Có người bảo tài xế đã ngủ gục, có người lại nói xe bị trục trặc, nhưng dù có giải thích thế nào, kết quả vẫn không thể thay đổi. Chiếc xe mất lái, lao thẳng xuống vực sâu, lộn nhào mấy vòng rồi vỡ nát.
Khi đội cứu hộ đến hiện trường, họ không thể tin vào mắt mình. Chiếc xe bẹp rúm, thân xe móp méo không còn nhận ra hình dạng ban đầu. Những người trên xe đều không qua khỏi, chỉ có một thanh niên duy nhất sống sót, nhưng trong tình trạng rất nguy kịch. Cảnh tượng khiến ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng. Anh được đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê, cơ thể đầy thương tích. Suốt mấy ngày liền, anh không tỉnh, chỉ mê sảng nói những câu không ai hiểu.
Mãi cho đến khi anh tỉnh lại, câu chuyện anh kể ra khiến mọi người sững sờ. Anh cho biết, vào thời điểm xảy ra tai nạn, anh đang bất tỉnh trong đống đổ nát. Xung quanh anh là những tiếng rên la yếu ớt, rồi đột ngột im bặt. Anh muốn bò ra nhưng đau đớn đến nỗi không thể nhúc nhích. Đúng lúc đó, anh nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo trên sỏi. Khi ngước lên, anh nhìn thấy ba cô gái, đứng giữa màn sương lạnh giá, mặc áo dài trắng, tóc dài xõa ngang mặt. Họ đứng lặng lẽ, không nói một lời, nhưng lại dìu anh đứng dậy một cách nhẹ nhàng.
Anh không hiểu sao lúc đó, cơ thể mình lại nhẹ hẫng, dù chân gần như gãy lìa, nhưng anh lại có thể đi được một cách kỳ lạ. Ba cô gái cứ thế dìu anh đi qua những vách đá, qua những thân cây chặn ngang đường, cho đến khi gần đến mép vực. Anh nhớ rất rõ giây phút khi anh quỵ xuống, kiệt sức. Khi anh quay lại để cảm ơn ba cô gái, họ đã biến mất. Cảnh tượng xung quanh chỉ còn lại màn sương dày đặc và tiếng gió rít lạnh buốt.
Khi anh kể lại câu chuyện này, không ai trong bệnh viện dám lên tiếng an ủi. Thay vào đó, tất cả đều trầm mặc, mặt mày tái mét. Trên chiếc xe hôm đó, chỉ có mỗi anh là sống sót. Ba cô gái anh gặp lại không giống ba cô gái Hoài, Loan, và Hòa trong những câu chuyện đồn đại, nhưng họ có một hình dáng rất giống. Từ đó, các bác tài xe khách luôn cảnh báo nhau rằng, mỗi khi chạy qua khúc cua này vào ban đêm, có thể sẽ thấy ba bóng người đứng bên đường vẫy tay xin đi nhờ, nhưng khi xe vừa đến gần, họ lại biến mất.
Có người tò mò, ghé lại để chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm, nhưng chưa kịp bấm máy, một bà cụ bán nước gần đó đã chạy ra xua tay lia lịa, nói gấp: “Đừng chụp ba cô, không thích đâu.” Người ta bảo rằng, nếu chụp ảnh ở đây, những bức ảnh sẽ mờ mịt, và đôi khi còn thấy bóng dáng ai đó lấp ló trong sương, dù khi chụp thì không có ai đứng đó cả.
Câu chuyện về ba cô gái dưới đèo Bảo Lộc đã trở thành một phần không thể thiếu trong những lời đồn đại của người dân địa phương. Mỗi lần ai đó hỏi về ba cô gái, bà Lộc, người trông coi miếu, lại kể rằng: “Ba cô ấy mất thật, nhưng không phải mất xác dưới vực sâu như người ta đồn. Gia đình họ tìm được, chỉ là họ đã mắc kẹt trong khe núi. Sau này họ mang về quê an táng, để lại miếu này để tưởng nhớ. Nhưng chuyện oan hồn hay không, tôi không dám chắc.”
Dù có người bảo đây chỉ là những câu chuyện thêu dệt, cũng có người tin rằng đó là những oan hồn chưa siêu thoát. Nhưng cho đến giờ, không ai có thể xác nhận liệu câu chuyện về ba cô gái có thật hay không. Câu chuyện vẫn cứ được truyền miệng từ thế hệ này sang thế hệ khác, mỗi lần kể lại lại thêm thắt, khiến người nghe càng thêm hoang mang. Ai dám nói đâu là thật, đâu là hư? Cứ thế, lời đồn vẫn sống mãi với thời gian, như những bóng ma vẫn lởn vởn trong màn sương dày đặc của đèo Bảo Lộc.