Được chồng cũ mời dự đám cưới, vợ cũ đến liền tặng ngay món quà khiến hai họ chế.t sững
Ba năm sau ngày ly hôn, Khánh Linh nhận được một phong thư màu kem in tên chồng cũ – Minh Quân. Bên trong là thiệp cưới của anh và Thảo Vy – người từng là nguyên nhân khiến hôn nhân của Linh tan vỡ.
Không khó để đoán, dòng chữ “Rất mong sự hiện diện của chị tại ngày vui của chúng em” chỉ là một cú tát trá hình, một trò chơi quyền lực đầy cay độc.
Linh cười nhạt. Được thôi, nếu họ đã mời, cô nhất định sẽ đến. Nhưng không phải để chúc phúc…
Buổi sáng hôm ấy, không khí náo nhiệt, khắp sân là họ hàng nội ngoại tụ họp, tiếng cười nói ríu rít. Cô dâu Thảo Vy diện chiếc váy cưới trắng bồng bềnh, mặt trang điểm kỹ càng, tay không ngừng ôm hoa, nhận lời chúc từ người này sang người khác.
Chú rể Minh Quân – lịch lãm trong bộ vest đen – trông không hề căng thẳng. Anh đã chuẩn bị cho ngày này cả tháng trời. Mọi thứ đều hoàn hảo.
Cho đến khi…
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở đầu ngõ. Khánh Linh bước xuống. Mái tóc đen nhánh xõa ngang vai, váy đen ôm sát, kính râm che khuất nửa gương mặt. Trên tay cô là một hộp quà được gói kỹ càng, sang trọng đến mức nổi bật giữa rừng phong bì mừng cưới.
Cô đi thẳng vào sân, không ai dám ngăn. Dáng vẻ bình thản, đôi chân bước khoan thai như đang đi dạo… cho đến khi cô đứng trước mặt chú rể – người từng là chồng mình.
Tất cả im phăng phắc. Thảo Vy tròn mắt nhìn cô gái mặc đồ đen đứng giữa lễ cưới của mình. Khánh Linh khẽ mỉm cười:
– Chúc mừng ngày vui của hai người. Tôi có chút quà nhỏ, mong được mở tại lễ cưới.
Cô đưa hộp quà cho người MC, rồi bình thản ngồi xuống hàng ghế khách mời.
Minh Quân khựng lại. Anh lưỡng lự, ánh mắt lướt qua Thảo Vy rồi quay sang hộp quà. Khách khứa bắt đầu xì xầm: “Ai thế?”, “Vợ cũ hả?”, “Ủa, sao lại đến đây?”
MC – vì không muốn làm gián đoạn – đành cười trừ, rồi tuyên bố:
– Và bây giờ là phần mở quà đặc biệt từ một người bạn cũ của chú rể.
Anh ta cẩn thận mở nắp hộp. Bên trong là một xấp hồ sơ dày cộm, vài bức ảnh in màu rõ nét và một chiếc USB màu bạc.
MC lúng túng:
– Ờ… có vẻ đây là… tài liệu? À, xin phép gia đình hai họ, có lẽ đây là một món quà mang tính cá nhân…
Khánh Linh đứng dậy, giọng dõng dạc:
– Tôi nghĩ, nên mở ra. Món quà này không chỉ dành cho chú rể, mà còn cho tất cả mọi người ở đây.
MC lúng túng nhìn Quân. Nhưng trước khi anh có thể nói gì, Khánh Linh đã bước lên sân khấu, giật lấy micro:
– Xin lỗi, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian. Trong chiếc USB này là toàn bộ bản ghi âm và đoạn clip quay lại những cuộc trò chuyện giữa Thảo Vy và một người đàn ông lạ – không phải chú rể.
Không khí như bị đóng băng.
– Ngoài ra – cô tiếp tục – trong tập hồ sơ này là giấy khám thai từ một bệnh viện quốc tế, ghi rõ người cha sinh học không phải là Minh Quân. Thảo Vy đã mang thai với người khác trong thời gian còn là “tiểu tam” chen vào cuộc hôn nhân của tôi. Nhưng cô ta khéo léo sắp đặt để Quân tin rằng đứa bé là con mình.
Mọi ánh mắt đổ dồn về cô dâu – lúc này mặt tái mét, tay run rẩy đánh rơi cả bó hoa cưới.
Khánh Linh quay sang Thảo Vy, ánh mắt sắc lạnh:
– Cô không chỉ phá nát gia đình tôi. Cô còn toan tính biến chồng tôi thành công cụ nuôi con giúp kẻ khác.
Tiếng rì rầm lan khắp lễ cưới.
Một người phụ nữ lớn tuổi – mẹ chú rể – gào lên:
– Cái gì? Chuyện đó là thật sao?
Minh Quân lúc này mới choáng váng. Anh cầm lấy tập hồ sơ, run tay lật từng trang. Tờ kết quả xét nghiệm ADN trước mặt anh như nhòe đi:
“Không cùng huyết thống.”
Cô dâu Thảo Vy ngã quỵ xuống sàn. Mẹ cô lao đến, mắng Linh xối xả:
– Cô lấy quyền gì mà phá đám cưới con tôi? Cô nhỏ mọn vừa thôi!
Khánh Linh nhìn bà ta, mỉm cười nhếch môi:
– Tôi chỉ đơn giản là trả lại sự thật cho đúng người. Ai là người gửi thiệp cưới cho tôi trước?
Không ai nói được lời nào.
Minh Quân đứng lặng như tượng. Anh đã bị lừa… một cách ngoạn mục.
Mẹ anh bước đến, tát vào mặt Thảo Vy một cái trời giáng:
– Cô dám gạt cả nhà tôi? Cô có biết danh dự chúng tôi bị chà đạp thế nào không?
Không khí vỡ vụn.
MC bối rối xin kết thúc chương trình, quan khách lũ lượt bỏ về, ai nấy đều nặng nề. Những lời bàn tán, những ánh nhìn dè bỉu… phủ lên Thảo Vy như một tấm lưới siết chặt.
Khánh Linh không ở lại thêm. Cô quay người, bước ra khỏi sân cưới như một nữ thần báo thù bước ra từ đám tro tàn. Trên môi là nụ cười mỉm – không phải là hả hê, mà là giải thoát.
Khi chiếc xe lăn bánh, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn đến từ một bệnh viện ở Pháp:
“Chúc mừng cô, dự án ‘Trung tâm cộng đồng dành cho phụ nữ đơn thân’ đã được tài trợ. Chúng tôi sẽ tiến hành thi công vào tháng sau.”
Cô gập điện thoại lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trên cao.
Từng có lúc, cô bị phản bội, bị tổn thương đến kiệt quệ. Nhưng thay vì gục ngã, Khánh Linh đứng dậy, mạnh mẽ hơn – không để trả thù, mà để sống một cuộc đời khiến những kẻ bỏ rơi cô phải cúi đầu.