Nếu một ngày vợ chồng bỗng thấy chán nhau, thì hãy nhớ mình từng yêu thương nhau thế nào!
Kỳ thực, tình yêu không phải lúc nào cũng màu hồng cũng đẹp đẽ và lãng mạn. Yêu lâu rồi, về chung một nhà rồi nhưng sẽ đến một lúc nào đó, vợ chồng bỗng cảm thấy chán nhau. Tuy nhiên, trước khi vội vã buông tay hãy nhớ về những ngày tháng trước đây mình từng yêu thương nhau nhiều như thế nào?
Không biết trong cuộc sống này có bao nhiêu cặp vợ chồng như chúng tôi đã từng, cũng từng vì yêu mà muốn gắn bó với nhau cả đời. Thế mà đến khi đã là của nhau rồi, việc nhìn thấy nhau mỗ ngày lại sinh ra thứ cảm giác bất lực mà người ta hay gọi là chán nhau.
Thời điểm đó tôi đã nghĩ rằng, sao người ta có thể từng thề non hẹn biển sống chết là của nhau đến đầu bạc răng long, để rồi đến cả việc nghe thấy giọng nói của nhau cũng chẳng còn muốn?
Còn nhớ, thời gian ấy tôi và chồng như sống cạnh nhau, chứ chẳng còn là sống cùng nhau nữa. Sáng sáng tôi sẽ dậy sớm hơn chồng, chạy tới lui chuẩn bị cho con đi học. Tôi ra khỏi nhà sớm hơn chồng, vì trường của con gái lớn ở xa công ty tôi làm, tôi lại phải đi làm sớm.
Chồng tôi sẽ dậy sau rồi đưa con gái nhỏ đến trường. Đến chiều thì tôi lại rước con rồi tất bật đi chợ nấu cơm chiều cho con. Chồng tôi nhiều khi ăn ở nhà, lắm lúc lại tiệc tùng với đối tác. Nhiều hôm, tôi chỉ thấy bóng lưng của chồng khi đưa con về, rồi anh lại đi tới tận khuya. Lúc anh về thì tôi và con đã đi ngủ.
Những ngày tháng đó, tôi đều cảm thấy như cuộc sống quá vội vàng rồi. Ngày qua ngày cứ trôi qua, tôi và chồng đến cả việc dành cho nhau một cái ôm hay chiếc hôn cũng thật khó.
Đến một ngày, sợi dây vô dình giữa chúng tôi vốn đã ngày một căng ra, cãi vả xảy ra dễ dàng đến khó chịu. Nói một câu với nhau thôi cũng khó khăn, nhìn thấy nhau cũng thấy chán chường. Những tiếng cửa đóng rầm sau lưng, tiếng xe chồng rồ máy rồi chạy đi mất hút trong đêm cứ lặp lại không dứt.
Chẳng còn nhớ, đã bao nhiêu lần như thế. Bản thân tôi lúc đó cũng buông xuôi, cứ nói với lòng mình, sao cũng được. Để đến một ngày, tôi biết có một người phụ nữ muốn ở bên chồng tôi.Tôi và chồng từng có một trận cãi vã rất lớn, chính tôi là người vì quá tức giận mà đòi ly hôn.
Chưa bao giờ tôi thấy chồng mình giận đến mức đó. Mặt anh nhăn nhó, hai mắt đỏ ngầu, cứ thế mà đi mấy ngày dài không về. Lúc ấy, tôi đã nghĩ tôi và chồng sẽ không thể tiếp tục được nữa. Vậy thì giải thoát cho nhau thôi, cảm giác chán chường đã thúc giục tôi đưa ra quyết định đó.
Đến ngày thứ bảy chồng tôi không về thì tôi có việc đến tòa nhà nơi anh làm việc. Tôi lặng người khi thấy anh đi cùng một người phụ nữ khác. Chồng tôi thấy tôi đứng ngoài cửa, ánh mắt anh vài giây có chút hốt hoảng nhưng rồi lại trở nên bình thản đến lạ. Tôi không phải là người đàn bà không biết điều trước sau.
Tôi chào người phụ nữ ấy. Cô ta quay sang nhìn tôi, có vẻ hơi e dè và lẫn chút sợ sệt. Nói được vài câu hỏi thăm thì cô ấy xin phép về. Lúc này chỉ còn lại tôi và chồng, chúng tôi lại chìm vào im lặng. Sau đó, chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện với nhau, cả hai đều đồng ý đi đến quyết định ly hôn…
Tôi nuôi bé lớn, còn anh sẽ nuôi bé nhỏ. Ngày tôi dọn đồ dẫn con đi, chẳng hiểu sao tôi đã nói với chồng: “Anh có muốn tái hôn thì cũng đợi đến khi con lớn một chút nhé!”. Chồng tôi nhìn tôi bằng ánh mắt hơi ngạc nhiên. Tối đó, tôi gửi con gái ở nhà ngoại rồi lại lòng vòng mua vài món đồ. Có chút ít thời gian rảnh rỗi cho mình, bỗng dưng lòng tôi lại chùng xuống đến lạ.
Đến lúc ngẩng mặt lên lại thấy bản thân đi vào con đường mà ngày trước hai vợ chồng thường đèo nhau đi mỗi chiều. Cô bán hàng cháo vẫn còn nhớ mặt tôi, dù rằng cả năm nay tôi chẳng còn lui tới nhiều. Cô hỏi tôi, “chồng cháu dạo này đi công tác à?”. Tôi chỉ cười, chẳng thể nói với cô rằng, đó là chồng cũ của tôi.
Đi một lúc thì tôi thấy đầu óc mình bắt đầu choáng váng, ánh đèn pha chói thẳng vào mặt tôi. Tôi hoảng hốt rồi chẳng còn nhớ gì nữa. Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy khuôn mặt lo lắng của chồng. Ngay lúc đó, nước mắt tôi rơi không dứt. Bất giác tôi hỏi chồng:
– Anh có định lấy cô đồng nghiệp kia không?
Nghe xong, chồng tôi cười khổ, anh ôm lấy tôi. Cứ hít hà mùi cơ thể và nước hoa của chồng khiến lòng dạ tôi bình ổn đến lạ. Lâu quá rồi, chúng tôi nào có ôm nhau. Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã nói:
– Anh chỉ thương vợ thôi. Không ly hôn nữa. Lúc nghe người ta gọi báo em ở viện, anh sợ lắm. Em đi mới một hôm mà anh nhớ em, anh nhớ con. Anh nhắn tin gọi điện sao em cũng không bắt máy? Giờ em phải về với anh còn lo cho con
Thật may mắn vì tôi không sao, nếu không đã chẳng thể gặp được anh và con. Nghĩ vậy thôi là tôi lại khóc. Tôi bảo với anh rằng, trước khi ngất, tôi đã rất nhớ anh. Vợ chồng tôi cứ thế mà ôm nhau một lúc thật lâu, như cố bù đắp cho khoảng thời gian qua. Ngay khoảnh khắc đó, cả tôi và chồng đều biết chúng tôi đã đi một quãng đường quá dài để về bên nhau.
Chúng tôi chẳng còn nhớ mình đã chán nhau ra sao, chỉ còn biết đã sợ phải mất nhau thế nào. Tôi đã nghĩ thật may, một cú ngã đau, vài vết trầy xước hóa ra lại khiến chúng tôi nhận ra mình cần nhau thế nào… Chồng tôi hay dọa, nếu tôi không quay về, chắc anh sẽ ngã vào vòng tay của người phụ nữ kia. Tôi lại thấy hoảng sợ. Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra nếu chúng tôi cứ tạm bợ mà ở bên nhau như thế.
Kỳ thực, khi yêu thương không đủ đầy, khi ta buông lơi cảm xúc thì đã là tạo cơ hội cho kẻ khác chen vào. Đừng im lặng, đừng chỉ để cảm giác chán chường dìm chết nghĩa tình. Bởi bạn sẽ không biết được bao người ngoài kia muốn hạnh phúc mà bạn đang có. Và bạn cũng chẳng ngờ sẽ có lúc nhận ra mình đã mất đi thứ quý giá khi không để tâm.
Thật may, vì chúng tôi đã nhận ra sớm. Thật may, vì chúng tôi đã chưa xa nhau đủ để kẻ thứ ba có thể chen vào. Bây giờ, khi đang nhìn chồng và các con ngủ say, tôi lại thấy hôn nhân cũng nào có đáng sợ đến mức rút cạn hết nghĩa tình của ta dành cho nhau.
Trong hôn nhân, quan trọng là tình cảm và sự cảm thông của vợ chồng liệu có đủ lớn để vượt qua hết những tường thành tất bật, trách nhiệm và mỏi mệt của hôn nhân hay không? Liệu có còn đủ tỉnh táo để nhớ rằng ta đã từng cần nhau đến nhường nào? Liệu khi muốn đặt dấu chấm hết, có từng nhớ mình đã từng tràn đầy hy vọng và tự tin khi bắt đầu? Và liệu có hiểu cho nhau mà từ chối càm dỗ?
Nếu một ngày, bạn thấy rằng vợ chồng đang chán nhau thì hãy nhớ rằng mình từng yêu thương nhau thế nào. Những tất bật, vội vàng của hôn nhân luôn có sức mạnh bào mòn tình cảm của vợ chồng. Thế nhưng hơn hết, vẫn là cách bạn lựa chọn để cùng nhau đi đến hết đời.
Xét cho cùng, hôn nhân là hàn gắn, là sửa chữa, là đổi thay vì nhau, chứ không phải là vứt bỏ. Đừng biến bình yên quá lâu trở thành giông bão nhất thời mà chẳng vượt qua nổi. Đừng để đến khi bão tố qua rồi, lại đánh mất điều quý giá nhất, có tìm lại cũng chẳng được nữa, vợ chồng nhé!