Stress nặng vì “bỏ phố, về quê”: Một mình ở biệt thự 300 m2, buồn chán và nhớ cuộc sống ở thành phố.

Nhà ‘có điều kiện’, nhưng một mình tôi ở biệt thự 300 m2, chẳng biết làm gì vì ở đây 19h mọi người đã đi ngủ rồi.

Năm 2002, sau khi tốt nghiệp THPT, như bao bạn bè khác, tôi lao vào ôn thi Đại học. Tôi thông minh nhưng khá lười, chỉ thích làm theo ý mình. Khi học, tôi đã tự hỏi “học mấy cái cao siêu này áp dụng gì vào cuộc sống thực tế nhỉ?”, thế là tôi không thích học. Bố mẹ tôi thuần nông, trồng cà phê ở Kon Tum, cuộc sống từ nhỏ vất vả, nên khuyên tôi “học làm gì lắm”, đi làm có tương lai hơn. Họ hàng tôi có quen một ông Tổng Giám đốc công ty xây dựng, bố mẹ muốn tôi vào đó làm.

Tháng 6/2002, chàng trai 18 tuổi khăn gói bước chân lần đầu lên Sài Gòn, mọi thứ quá xa hoa so với nơi tôi ở, từ khách sạn cho đến thang máy, tôi đều không biết sử dụng. Ở khách sạn một ngày, tôi được ông Tổng giám đốc chở đến nơi làm việc tại KCN Phú Mỹ, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu. Tôi được điều động làm bên An toàn lao động. Thời gian đầu vô cùng kinh khủng. Lần đầu xa nhà, xa bạn bè làm tôi buồn ghê gớm. Một mình nhỏ bé giữa công trình rộng lớn, công việc chuyên đi nhắc thợ xây đội mũ, đi giày, đảm bảo an toàn… không phù hợp với một đứa mới lớn chưa tiếp xúc xã hội lần nào như tôi. Nếu như người khác đã bỏ về từ lâu, thì tôi vẫn khá kiên trì chịu đựng.

Một năm sau, tôi được chuyển về làm thủ kho của công ty tại Thủ Dầu Một, Bình Dương, làm cùng với một người mà tôi gọi bằng “anh” (bố vợ tôi sau này). Năm 2007, vợ tôi khi ấy từ quê chuyển vào thi đại học, ở cùng chỗ với tôi. Thời gian đầu tôi không để ý, ít nói chuyện, vài tháng sau “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Cô ấy thông minh, khôn khéo trong cách sống.

Năm 2010, công ty bị thâu tóm, tôi không bị ảnh hưởng nhưng chán nản, một phần thích tự do nên quyết định bỏ việc về quê mặc cho người yêu khóc lóc năn nỉ. Thời gian đầu, về gặp bạn bè, ăn nhậu vui lắm, làm nông dân thích làm thì làm không ai nói gì cả. Nhà tôi trồng 5 ha cà phê.

Sai lầm lớn thứ hai trong đời tôi là xây nhà. Mẹ tôi muốn tôi xây nhà để tôi lấy vợ. Thấy hàng xóm xây biệt thự hai tầng, mẹ tôi cũng muốn làm như vậy. Xây xong, một mình tôi ở căn nhà 300 m2, hai tầng, người yêu lại ở xa. Tôi bị stress nặng nề, một phần vì người yêu, một phần vì nhớ cuộc sống nhộn nhịp ở thành phố. Ở đây, 19h mọi người đã đi ngủ rồi.

Một năm sau, tôi và người yêu cưới nhau. Ở quê, vợ tôi không biết làm gì, chỉ ở nhà, không chơi với ai. Tôi thấy tội cho cô ấy. Quá buồn chán nên vợ tôi muốn có con. Ở đây không có điều kiện như Bình Dương nên khi vợ bầu to, tôi cho cô ấy về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, và sinh con luôn ở đó. Hằng đêm tôi nằm suy nghĩ không biết đến bao giờ mình mới có cơ hội vào lại Bình Dương, mảnh đất tuyệt vời để sống. 5 năm hay 10 năm nữa đây?

Và cơ hội chưa từng thấy đã đến với tôi, mẹ vợ mua được miếng đất mặt đường lớn, công ty bao quanh. Bà chưa làm gì nên cho chúng tôi mượn, cũng muốn con gái, và cháu không ở xa. Năm đầu, tôi bán cà phê, khách đông nhưng lợi nhuận ít, chỉ đủ ăn.

May mắn, tôi được ông anh vợ vẽ đường chỉ lối. Trong túi chỉ có 20 triệu đồng, tôi nhờ mẹ vợ vay thêm 600 triệu đồng để mở đại lý sữa (dù tôi chưa hiểu về ngành này). Ba tháng đầu không có khách, tôi nóng ruột, cho in 2.000 tờ rơi phát khắp nơi có công nhân ở. Rồi ông trời không phụ lòng người, khách ngàymột đông, cứ tăng dần và chưa tháng nào giảm.

Đến bây giờ, sau ba năm, doanh thu của tôi được gần một tỷ đồng/ tháng. Tôi bán luôn biêt thự ở quê, mua nhà mặt tiền ở Tân Uyên cho thuê. Nghĩ lại mười mấy năm trôi qua thật nhiều sóng gió, để được như bây giờ tuổi thanh xuân đánh đổi khá nhiều. Nhưng tôi mừng vì ra được quyết định chính xác để lòng mình không phải hối tiếc.

Hơi dài và cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian ra đọc. Xin cảm ơn