Cuối cùng tôi với chồng cũng ra toà sau 10 năm hôn nhân. Mặc dù bình thường chồng tôi có chút bất tài, nhưng nhiều khi rất biết nghĩ cho tôi với các con những điều tốt nhất có thể.
10 năm hôn nhân, quãn thời gian không phải ngắn, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn, có với nhau hai mặt con. Vậy nên khi quyết định ly hôn chồng để đi tìm hạnh phúc mới tôi đã đắn đo, suy nghĩ rất nhiều. Ngoài số tài sản, những thứ chung nhau từ hồi cưới đến giờ, thì chúng tôi phải chia hai đứa con.
Bé lớn nhà tôi năm nay 9 tuổi, bé thứ hai 6 tuổi. Tụi nhỏ rất ngoan ngoãn, con chị đã biết đón thằng em tan học mỗi buổi chiều. Nhà gần trường nên tự dắt nhau về nhà, thế nhưng chồng tôi luôn không an tâm. Vậy nên anh luôn tranh thủ về sớm để đón cả hai đứa.
Chồng tôi thì tính tình hiền lành lắm. Trước kia anh cũng từng tốt nghiệp một trường đại học có tiếng. Ra ngoài đi làm lương tháng của anh khi ấy tính bằng nghìn đô. Thế nhưng số chồng tôi cứ đen đủi thế nào ấy. Anh đi làm chưa được bao lâu thì bị tai nạn lao động, nguyên một kiện hàng đổ vào lưng phải vào viện cấp cứu.
Đợt đó anh bị vẹo cột sống lưng, giãn dây chằng phải nằm trên giường bệnh mấy tháng trời. Sau đấy sức khoẻ của chồng yếu đi hẳn, anh không còn đủ khả năng để đi làm ở môi trường áp lực như trước nữa.
Cũng may là bố mẹ chồng tôi khá giả, nhiều đất cát. Con trai bị như vậy ông bà bán luôn một thổ đất được 3 tỷ, cho hết tiền chúng tôi rồi bảo:
“Thằng Cường ở nhà dưỡng bệnh không làm ra tiền thì bố mẹ cho. Chứ một mình con dâu đi làm sao kham hết nổi”.
Ảnh minh họa: Nguồn ch7.com
Chồng tôi trông vậy nhưng cũng khôn lắm. Anh chỉ lấy 1 tỷ, còn 2 tỷ bảo:
“Con gửi bố mẹ giữ giúp, khi nào con cần mới lấy”.
Số tiền kia anh không đầu tư mở công ty hay gì mà lại đi mua máy móc về mở bãi rửa xe, bơm vá mọi người ạ. Nghĩ mà chán, tôi góp ý thì chồng bảo:
“Anh giờ chỉ làm được mấy việc nhẹ nhàng thế này thôi em”.
Đúng là nhẹ nhàng thật, vì anh có làm đâu, thuê hai thằng cháu dưới quê lên cho tụi nó làm. Còn anh thì suốt ngày quanh quẩn tự chế đồ này đồ kia, bán lại cho người này người kia. Lâu dần tôi cũng không muốn để ý đến công việc của chồng nữa, thôi thì miễn là hằng tháng anh đưa tiền để tôi tiêu, cho cho các con là được.
Thế nhưng, số tôi cũng may mắn, từ khi sinh bé thứ 2 đi làm trở lại thì công việc thuận lợi. Tôi kiếm được nhiều hợp đồng lớn cho công ty nên được lên chức trưởng phòng kinh doanh thay người cũ.
Công việc bận rộn hơn, tôi thường xuyên phải đi sớm về muộn. Có hôm gặp gỡ khách hàng, đối tác thì ăn uống luôn bên ngoài. Chồng tôi hiểu tính chất công việc của vợ nên anh luôn ủng hộ hết lòng, còn bảo:
“Em yêu thích công việc của mình thì cứ tập trung cho nó tốt. Con cái nhà cửa có anh lo hết rồi”.
Chồng tôi làm tự do nên chủ động được thời gian. Nhà cửa thì anh thuê giúp việc theo giờ về dọn dẹp nên lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm. Còn con cái thì chiều chồng đón, về anh nấu ăn cho tụi nó. Chuyện học hành thì tôi không phải lo gì hết, vì chồng vốn rất giỏi nên anh dạy tụi nó học.
Mỗi ngày tôi về nhà hỏi đến gì ba bố con cũng hoàn thành hết rồi, mình chẳng phải mó tay vào làm gì hết. Nói chung chồng tôi là một người đàn ông của gia đình, rất biết chăm lo cho các con.
Thế nhưng có một điều là anh ấy hiền quá, và khô khan không được như người ta. Đối với tôi, người đàn ông thì phải mạnh mẽ, hướng ngoại, ra ngoài làm ăn giao lưu, tạo các mối quan hệ. Bạn của tôi hiện tại toàn cỡ giám đốc, hoặc ít cũng chủ nhà hàng, cơ sở gì đó. Trông người ta phong thái đĩnh đạc, phong độ, giỏi giang, lúc nào cũng comple đóng thùng sang trọng, nói toàn chuyện kiếm tiền tỷ và các dự án.
Về nhà nhìn chồng mình làm chủ hẳn một cái bãi rửa xe mà chán hẳn. Tuy anh không mó tay vào làm nhưng vẫn là nhặt nhạnh từng đồng lẻ thấy mệt mỏi vô cùng. Thậm chí tôi biết có tháng anh còn bỏ tiền túi ra trả lương cho hai đứa cháu, nuôi tụi nó là chính.
Tính ra chồng tôi được mỗi cái bố mẹ anh cơ bản, có tiền nên muốn làm gì thì làm, không phải lo nghĩ về cơm áo gạo tiền. Hai đứa con anh cũng thay tôi chăm sóc rất tốt, tụi nhỏ đều ngoan ngoãn, vâng lời, sống rất tình cảm.
Tôi kiếm bình quân 1 tháng trên 50 triệu, mỗi lần đưa lương cho chồng thì anh toàn gạt đi bảo:
“Em cứ giữ đấy, anh có tiền rồi”.
Thế nên tiền của tôi làm ra tôi tự tiêu, mua sắm váy vóc, phấn son và đồ dùng cho mình. Tôi biết chăm sóc sắc đẹp, đi spa nên không thua kém ai về ngoại hình. Cũng chính vì điều đó một phần nên có chồng con rồi ra ngoài tôi vẫn lọt vào mắt của nhiều người. Thế nhưng tôi đủ tỉnh táo để biết ai thích mình thật lòng, ai chỉ muốn trêu ghẹo.
Cho đến khi tôi gặp được anh, người đàn ông hiện tại của mình và đã trót có tình cảm. Anh là khách hàng mới kí hợp đồng dự án với công ty tôi đang làm. Đã đổ vỡ hôn nhân một lần nên người ta rất từng trải và chín chắn. Ở bên anh tôi học được nhiều thứ và cảm thấy cuộc sống thú vị hơn.
Ảnh minh họa: Nguồn pantip.com
Thỉnh thoảng hai chúng tôi lấy cớ công việc để ra nước ngoài du lịch với nhau rấ vui. Anh luôn tạo cho tôi cảm giác cuộc sống luôn có những điều mới mẻ và thay đổi từng phút. Tôi cũng là mẫu người thích khám phá và thử thách bản thân nên cứ bị cuốn vào không thể dứt ra nổi.
Trong khi đó cuộc sống hôn nhân với chồng quá tẻ nhạt. Tôi sống bên chồng nhưng không được hạnh phúc đúng nghĩa. Anh ấy quá tốt, hiền lành, nhưng không mang đến cho tôi được những gì tôi muốn, đó là cảm xúc.
Suy nghĩ rất nhiều cuối cùng tôi thú nhận với chồng tất cả mọi chuyện rồi xin ly hôn. Anh ấy im lặng một lúc lâu rồi hỏi:
“Em không thương các con à?”
“Có chứ, con em đẻ ra sao em lại không thương. Nhưng cuộc sống mà ai, đôi lúc mình cũng phải thay đổi thôi. Em sẽ nuôi một đứa, anh một đứa như thế cho công bằng. Nếu anh muốn thằng út ở với anh thì em cũng đồng ý”.
Suốt mấy ngày đó, chồng tôi căng thẳng lắm, anh gọi điện cho bố mẹ hai bên nội ngoại thông báo mọi chuyện. Cả hai bên đều xúm vào khuyên giải chúng tôi vì các con mà quay lại bên nhau. Nói chung khá căng thẳng, chồng tôi cố gắng níu kéo gia đình, thậm chí lúc bình tĩnh lại anh còn bảo:
“Anh sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện, coi như em chưa từng nói gì. Vợ chồng mình đừng ly hôn có được không?”
“Em xin lỗi, em quyết rồi anh ạ! Đừng giữ em nữa”.
Tôi phải thật cứng rắn, rứt khoát vậy nên chồng mới từ bỏ, cuối cùng anh cũng đồng ý kí đơn ly hôn. Tài sản chung quy ra thành tiền mặt. Tôi nhận tiền, còn chồng thì giữ lại căn nhà cũ kia chứ anh không muốn bán đi, vì đó là nhà mà bố mẹ chồng để lại.
Còn hai đứa con thì lúc đầu chông đòi nuôi tất nhưng tôi thấy mình làm mẹ mà lại không nuôi đứa nào thì tệ quá. Vậy nên tôi nhận nuôi con chị, còn thằng em thì ở với bố. Mọi thứ đã thoả thuận xong, đơn cũng nộp lên, sau mấy lần hoà giải theo thủ tục chúng tôi cũng đi đến bước cuối là được xử ly hôn.
Ra toà xong tôi bảo chồng cũ:
“Em đang làm nốt thủ tục mua nhà, giờ vẫn đi thuê nên anh cho con bé ở bên này một vài tháng rồi em đón nhé”.
Chồng tôi bảo:
“Ừ, các con thì em không phải lo đâu cứ để bên này với anh”.
Tôi cũng ngại ngại với chồng cũ, nhưng vừa mua nhà xong thì người mới ngỏ ý muốn chúng tôi về chung một nhà. Bọn tôi định tổ chức một đám cưới nho nhỏ, để mời bạn bè đến chia vui. Không muốn bị đánh giá là mẹ tệ nên tôi cũng về đón con gái. Vậy nhưng con bé nó nhìn tôi kiểu như giận dỗi, mặt cứ bí xị ra không chịu gấp quần áo.
Chồng cũ tôi bảo:
“Em cứ để con ở đây với anh, yên tâm mà đi lấy chồng. Chị em tụi nó ở với nhau quen rồi giờ mà tách ra tội lắm”.
Thấy hai con chơi với nhau vui vẻ, cười đùa rất vô tư chẳng cần ngó gì đến mẹ mà tôi không nỡ tách chúng ra thật.
Nghĩ đi nghĩ lại thấy chồng cũ nói cũng đúng. Bên đằng nội bọn trẻ có điều kiện, ông bà cũng thương các cháu. Chồng cũ thì tình cảm, chăm sóc các con rất tốt. Giờ tôi mà đưa con gái theo thì cũng vẫn phải bận rộn đi làm suốt ngày, thậm chí phải đi công tác cả tuần lại phải thuê người về ở với con. Vả lại chồng mới của tôi cũng không thích, anh vẫn chưa đồng tình chuyệnd đưa con riêng về sống cùng vì muốn hai đứa có không gian riêng tư với nhau sau cưới.
Nghĩ vậy nên tôi quyết định để con gái ở lại với bố nó và em, không bắt nheo mình nữa. Tuy biết rằng làm vậy là không phải với các con. Thế nhưng tôi chẳng còn cách nào khác, vì cuộc sống của chính bản thân, và cuộc sống của các con tôi đành chấp nhận thôi.
Ảnh minh họa: Nguồn Sanook.com