Đàn bà nhẹ dạ cả tin, dễ xuôi lòng, đàn ông chỉ cần dùng vài ba câu nịnh hót, dăm lời ngọt ngào dễ nghe là đàn bà đã lập tức nghĩ rằng mình hạnh phúc, mình được chiều chuộng.
Nhưng có một thực thế rõ rành rành thế này, đàn ông thương vợ thật lòng ít khi họ ba hoa bằng lời. Thay vì tìm cách khua môi múa mép để lấy lòng, họ tận dụng sức lực, thời gian để dùng hành động chứng minh.
Ví dụ, họ thương vợ vất vả sẽ không chỉ vờ vịt ôm vợ dỗ dành một câu cho có: “Anh thương em quá, em vất vả nhiều rồi”, thay vì thế, họ sẽ xắn tay áo nấu cơm, rửa bát, quét nhà rồi bảo vợ nghỉ ngơi.
Có một vị tiến sĩ nổi tiếng đã nói một câu thấm thía thế này: “Đàn ông khi họ yêu thương vợ thật lòng, họ sẽ cảm thấy xót khi vợ phải làm quá nhiều việc”. Rõ ràng, chẳng ai có thể vui vẻ, thản nhiên hưởng thụ, lười biếng trong khi người mình yêu thương, quan tâm đang vất vả được.
Đàn bà lạ thật, họ thương chồng thương con đến mức chẳng tiếc hy sinh bản thân mình. Họ vơ lấy mọi thứ làm, chẳng nỡ để chồng con chạm tay vào bất cứ việc gì. Họ sợ chồng vất vả, nghĩ chồng đã quá mệt mỏi sau một ngày làm việc căng thẳng ngoài kia.
Nhưng đàn bà có bao giờ nghĩ lại, rằng chính bản thân đàn bà cũng đi làm ngày 8 tiếng, thậm chí hơn, công việc có chắc đã nhẹ hơn chồng? Vậy mà đàn bà thương chồng mệt, còn chồng, đã mảy may khi nào thương vợ mệt chưa hay chỉ chấp nhận sự hy sinh của vợ như một lẽ hiển nhiên phải thế?
Đàn bà từng tạo cho chồng thói ích kỷ. Bởi có một triết lý gọi là triết lý viên kẹo thế này: “Hàng xóm của bạn có một đứa bé kháu khỉnh đáng yêu, bạn thấy quý nó vô cùng. Mỗi ngày bạn đều cho một đứa trẻ ăn kẹo. Bạn làm điều đó rất tự nguyện, thường xuyên và vui vẻ. Đứa trẻ ấy cũng có vẻ yêu bạn. Mỗi ngày thấy bạn, nó đều cười tươi và chạy đến nhận kẹo.
Rồi một ngày kia, bạn gặp chút mệt mỏi và quên bẵng mất mình đã hết kẹo mà chưa đi mua. Gặp đứa bé trên đường đi làm về, bạn xoa đầu nó và bảo: “Cô hết kẹo rồi”. Bỗng dưng bạn thấy thái độ của nó lập tức thay đổi. Nó thờ ơ, lạnh lùng gào ầm lên rằng bạn keo kiệt, bạn xấu xa. Hoặc nó đi khắp nơi nói nói với mọi người rằng bạn không còn tốt với nó nữa”.
Đàn ông cũng vậy, chiều chuộng họ đến mức ích kỷ, đến mức xem những hy sinh của vợ là bổn phận, trách nhiệm thì người sai chính là đàn bà rồi. Và một khi đàn bà thấy mệt mỏi, không còn muốn ôm đồm mớ trách nhiệm nặng nề ấy nữa, đàn ông lại trở mặt đổ cho vợ tội bỏ bê gia đình, chồng con…
Và hơn hết, đàn bà nên nhớ, một người đàn ông chỉ thương bạn bằng lời nói, vỗ về chán chê rồi lại ghếch chân lên ghế hưởng thụ, bỏ mặc sự tất tả của vợ thì chẳng đáng trông chờ gì đâu.
Yêu vợ, họ sẽ thấy xót xa khi vợ vất vả, khi vợ đầu bù tóc rối vật lộn với con, khi vợ vã mồ hôi chạy đôn chạy đáo hết việc bếp núc đến nhà cửa, áo quần… Khi ấy, họ cũng chẳng thể ngồi yên mặc vợ, họ hiểu mình là đàn ông, sức dài vai rộng, chẳng gì là không làm được, chẳng qua tâm có muốn làm hay không. Ít nhiều họ sẽ cùng vợ làm, cùng vợ chiến đấu với mớ công việc hỗn độn ngày nào cũng như ngày nào…
Vậy nên đàn bà ạ, đàn ông nói yêu mà vẫn thản nhiên ngồi xem tivi chờ cơm bưng nước rót tận miệng thì cũng vứt! Nói phét cả thôi!
Đừng tin lời ngon ngọt của đàn ông, hãy xem những gì họ làm, và tuyệt nhiên đừng biến chồng trở thành đứa trẻ hư chờ kẹo từ bạn mỗi ngày, nhé!