Khóc rồi lại cười, thất vọng rồi lại hy vọng, bám víu rồi lại chới với không vững. Đàn bà như chúng tôi đều mỗi ngày bước qua hết thảy những năm tháng lưng chừng đến hoang hoải như thế.
Tôi ly hôn rồi….
Tôi trở về nhà cùng con trai nhỏ. Đồ đạc của chồng tôi đều đã được đưa đi hết trước khi chúng tôi về. Mọi vật dụng còn lại trong nhà anh đều để lại, không lấy bất cứ thứ gì. Tôi ngó lơ xung quanh rồi lại vào lo cơm tối cho con. Con trai tôi hôm nay bỗng nhiên rất ngoan, ăn hết một bát cơm đầy. Lúc tôi rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, con trai cũng tự chạy ra sô pha ngồi, chẳng đòi mẹ chơi cùng như trước.
Đến tối, lại như mọi ngày, tôi đưa con vào phòng ngủ. Chỉ khác là, bình thường chồng tôi sẽ là người đọc truyện cho con, giờ thì tôi phải làm quen với việc ngày. Tôi đọc truyện gần rất lâu nhưng thằng bé vẫn chưa chịu ngủ. Khi đó, con trai tôi cất giọng thỏ thẻ, câu nói thốt ra rồi lại nhỏ dần:
“Con nhớ ba”.
Lưng tôi như cứng lại trong giây lát, nhìn khuôn mặt cúi thấp có phần buồn bã của con. Ngày trước khi ly hôn, cả tôi và chồng đều đã từng nói chuyện với con. Chúng tôi muốn thẳng thắn với con về quyết định của cả hai. Chúng tôi biết đây sẽ là sự mất mát không nhỏ với con. Nhưng tôi và chồng đều muốn cùng con đối diện cú sốc này.
Thà để con có một hạnh phúc không trọn vẹn nhưng chân thật, vẫn hơn là mỗi ngày đều lừa dối con. Con vẫn có cả ba lẫ mẹ, chỉ là sẽ không thể sống cùng nhau như trước. Tôi biết, dù con có tỏ ra thấu hiểu và cố gắng thế nào thì với một đứa trẻ 8 tuổi, sự thay đổi này vẫn là quá sức.
Tôi khẽ ôm lấy vai con, lòng lại nén một tiếng thở dài khi thấy mắt con đã đỏ hoe.
“Bon có thể gọi điện cho ba. Hay là mỗi tối ba kể chuyện qua điện thoại cho Bon nghe để ngủ ngon hơn, được không?”
Con tôi nghe thế mắt bỗng sáng lên, thằng bé gật đầu vui mừng. Con lao xuống giường, chạy ra sô pha lấy chiếc di động của tôi. Tôi ấn số gọi anh. Giọng anh trả lời có phần bất ngờ khi giờ đã gần khuya. Tôi nói ngắn gọn với anh rồi đưa điện thoại cho con trai. Con trai tôi huyên thuyên vài câu rồi im lìm nghe ba đọc truyện. Thế rồi thằng bé từ từ lim dim, ngủ rất ngon. Tôi đỡ lấy điện thoại, định tắt đi thì nghe tiếng anh nói:
“Em ngủ sớm nhé, ngủ ngon”
Tôi cũng chỉ ừ ừ, chúc anh ngủ ngon rồi cúp máy. Tôi nằm xuống cạnh con, ôm nhẹ lấy con mà bàn tay bắt đầu run lên lúc nào chẳng hay. Giờ chỉ còn lại đêm dài mình tôi, những hoang hoải bỗng ùa ra như tháo chạy. Tôi thấy mắt mình ươn ướt, cứ thế mà khóc chẳng lên tiếng. Có bình thản thế nào, tôi biết mình vẫn chỉ là đàn bà…
Tôi đã chuẩn bị cho cái kết này từ rất lâu, mọi thứ diễn ra đều như tôi từng nghĩ. Cuộc hôn nhân gần 10 năm, chỉ một chỉ ký mất mấy giây, thế là tan tành. Không quá bất ngờ, cũng đã quen với đau lòng và tổn thương. Cũng đã từng cố chấp vá, thử thứ tha và bao dung. Chỉ là, đã không còn đủ sức nữa. Nói không buồn, không tiếc thì quá nực cười rồi. Với đàn bà, ly hôn chính là vết rách chẳng bao giờ lành nổi. Đau tận cùng khi đón nhận rồi lại để nó âm ỉ qua cả những ngày mưa hay hôm nắng.
Người ta thường nói đàn bà dám ly hôn thì can trường và bản lĩnh nhường nào. Nhưng thật ra chẳng người đàn bà nào sinh ra đã mạnh mẽ. Qua bao chịu đựng, mất mát và bất hạnh thì đàn bà mới từng ngày học cách đứng vững. Đàn bà ly hôn, chính là khi ranh giới cam chịu cuối cùng đã đổ vỡ, hàn chẳng nổi, gắn chẳng liền, chỉ còn có thể kết thúc.
Thế rồi, có nhẹ tênh cười trừ, tự nhận mình lựa chọn đúng đắn thế nào thì tận sâu bên trong cũng đều ê chề chua xót không thôi. Ban ngày có thể bình thản như không thì đêm về cũng chẳng thể dối lòng mình thêm được. Cũng sẽ lại đau lòng, sẽ khóc im lìm đến đáng thương. Vì đàn bà dở dang rồi thì đời về sau cũng chẳng biết đếm được mấy ngày vui…
Tòa thành bao năm tháng dứt hết tâm can mà xây nên, giờ lại đổ vỡ tan tành. Cứ đứng đó mà nhìn, rồi lại nhặt nhặn từng mảnh vỡ, một mình bắt đầu lại tất cả. Tôi tin, cảm giác của mọi đàn bà ly hôn rồi ngoài kia đều sẽ như tôi bây giờ. Từng tin mình có thể một mình sống tiếp kiêu hãnh, lại có lúc thấy thiếu vắng và tuyệt vọng đến không chịu nổi.
Có từng nói, đàn bà từng ly hôn như cây không rễ, bám vào đâu cũng thấy tận cùng. Khóc rồi lại cười, thất vọng rồi lại hy vọng, bám víu rồi lại chới với không vững. Điều gì cũng thật mông lung. Đàn bà như chúng tôi đều mỗi ngày bước qua hết thảy những năm tháng lưng chừng đến hoang hoải như thế.
Nhưng hơn ai hết, chúng tôi biết mình phải tiếp tục sống, mà còn phải là sống thật hạnh phúc. Chút ít hạnh phúc gom nhặt từng ngày tăm tối, từ từ mà gói gọn cho mai sau. Vì chúng tôi đều hiểu, bản thân còn phải hạnh phúc vì con, vì những ai mong chúng tôi hạnh phúc. Cứ thế mà lại lau nước mắt, lại bước đi vững vàng hơn. Mỗi ngày đều tự nhủ, rồi ngày mai sẽ lại thêm hy vọng, lại có niềm tin. Từng chút ít, tự gieo cho mình sức mạnh và động lực.
Bạn biết không, rồi tôi đã không còn khóc bi thương như thế nữa. Con trai nhỏ cũng đã có thể ngủ ngon hơn hằng đêm khi không có cha cạnh bên. Tôi dần nhận ra, với đàn bà, vẫn là nên mạnh mẽ mỗi ngày, dù cho ta đã từng trải qua đổ vỡ ra sao. Ta có mạnh mẽ đối đầu, mạnh mẽ làm lại thì mới có thể bước qua đau thương. Cũng như ta có thể kiên cường thì mới đủ sức dạy con sống bản lĩnh. Với đàn bà ly hôn, hãy nhớ, có là cái cây không rễ, cũng phải tự bám víu lấy chính mình. Vì ta thương ta thì ai thương ta đây?