Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn. Trước đây, tôi từng có một đời chồng. Sau khi kết hôn, tôi sinh ra một đứa con gái. Do ở nông thôn vẫn giữ quan niệm trọng nam nên nhà chồng luôn thể hiện thái độ không tốt với tôi.. Bởi tôi luôn có quan niệm rằng trai gái đều bình đẳng.
Lúc sinh nở, tôi không có ai giúp đỡ chăm sóc, vừa phải đi làm vừa lo chăm con, lại thêm người chồng chỉ biết ăn chơi nhậu nhẹt, tôi bỗng nhận ra mình thật sự là một người không biết phấn đấu.
Trước đây, tôi đã chỉ mong sẽ được kết hôn với một người đàn ông giàu có, để có thể sống một cuộc sống an nhàn nhưng hiện thực lúc này khiến tôi thất vọng và hối hận.
Tôi quyết định ly hôn. Một mình nuôi con tuy гất cực khổ nhưng nghĩ đến con gái tôi lại có thêm ᵭộng ℓực phấn đấu làm việc để kiếm tiền nuôi con gái. Vì vậy, tôi dành cả cuộc đời của mình cho con gái của mình. Ngoài trồng trọt, tôi còn chăn nuôi gà vịt. Ở nông thôn, người phụ nữ từng ly hôn luôn bị coi rẻ nên tôi quyết định lên thành phố tìm việc.
Đôi lúc, tôi cũng tự hào về bản thân mình khi làm ra tiền, tôi nghĩ, con gái mình sớm muộn gì cũng lấy chồng. Tôi lấy kinh nghiệm bản thân rồi nghĩ rằng của hồi môn con gái nhiều hay ít quyết định địa vị sau này của nó trong gia đình chồng. Vì vậy tôi phải kiếm tiền thật tốt để con gái có tương lai tốt đẹp.
Sau nhiều năm nỗ ℓực không ngừng, vì chi phí sinh hoạt trên thành phố đắt đỏ nên tôi chỉ tiết kiệm được gần 500 triệu đồng cho đến khi con gái tôi kết hôn. Tôi biết mình không có nhiều tiền, nhưng thật sự không dễ dàng gì với một bà già nông thôn làm việc ở thành phố.
Tôi chỉ muốn nói rằng để dành tiền cho con gái, hơn chục năm nay, khi con gái không ở nhà, tôi chỉ ăn qua loa cho xong bữa cũng chưa từng mua một bộ quần áo mới tử tế để mặc.
Sau này, khi con gái tôi lớn lên, nó ngày càng nhạy cảm và biết rằng điều đó khiến tôi cảm thấy áy náy. Dù con gái đạt điểm thi đại học cao nhưng vẫn quyết định bỏ học để ra ngoài kiếm tiền. Tôi biết con gái tôi muốn phụ giúp với tôi. Cuối cùng, tôi không thể ngăn cản được với nó nên phải chấp nhận đồng ý cho nó lên thành phố làm việc.
Sau khi con gái tôi đi làm, cuộc sống gia đình cũng đỡ chật νật đi phần nào. Con gái đưa hết tiền lương cho tôi. Đôi khi, nó nói muốn mua cho tôi một chiếc váy mới, nhưng tôi không đồng ý vì không muốn nó tiết kiệm tiền.
Sau này, con gái tôi tìm được bạn trai, con rể tôi cũng giống con gái tôi, cũng là con một trong nhà nên hai đứa nó trò chuyện гất vui vẻ và hợp nhau. Lúc đầu, tôi hơi lo rằng vì gia cảnh của con rể không được tốt. Tôi sợ con gái sau này sẽ khổ.
Tôi nói với con gái tôi về những lo lắng của mình. Nó bảo tôi đừng sợ. Tôi cũng biết rằng con gái tôi đã xác định lấy người đàn ông này làm vợ. Và tôi chỉ có thể đồng ý. Đúng như tôi nghĩ, khi kết hôn, gia đình nhà trai chỉ được cho một ít của hồi môn, không có điều kiện mua nhà cửa.
Tôi cũng không phải ép buộc phải có cho bằng được. Nhưng với vai trò là một người mẹ, tôi không muốn con gái mình phải sống chật νật, vất vả như tôi trước đây.
Nghĩ mãi, tôi quyết định mua nhà cho con gái. Khi tôi nói với người thân về ý kiến này, mọi người đều khuyên tôi không nên. Một ngôi nhà không phải là vấn đề nhỏ. Tôi kiếm đâu ra nhiều tiền thế?
Sau này, tôi vẫn một mực làm theo suy nghĩ của mình. Tôi đã tiết kiệm được gần 600 triệu và vay thêm 400 triệu nữa để mua cho con căn nhà chung cư trên thành phố.
Căn nhà đã có đầy đủ đồ đạc nên sau khi kết hôn, vợ chồng con gái tôi đã chuyển đến ở.
Con gái tôi ngỏ ý muốn tôi về ở với vợ chồng nó nhưng tôi không đồng ý. Tôi không muốn làm phiền con gái và con rể. Thế nhưng, một ngày nọ, con gái tôi lại đích đân đến đón, nên tôi đành miễn cưỡng phải đi.
Trong suốt thời gian ở chung, con gái và con rể đối xử tốt với tôi. Hôm đó, con rể đã lấy ra cho tôi một chiếc váy mới tinh. Nhưng tôi đã từ chối với không muốn các con trả tiền. bảo con rể đem đi trả. Dù không muốn nhưng tôi lại cảm thấy vui. Sau đó, con rể đã thuyết phục mãi nên tôi mới đi thử.
Khi mặc chiếc váy vào, nó hoàn toàn vừa vặn. Tôi nhìn vào bảng giá, hơn 2 triệu đồng. Lúc đó, tôi vừa định mắng con gái thì con rể nói: “Mẹ ơi, mẹ vất vả cả đời mới mua được nhà cho chúng con. Đã đến lúc mẹ phải được hưởng hạnh phúc. Mẹ xứng đáng để mặc những bộ quần áo giá trị hơn thế này”.
Sau khi nghe xong những lời con rể nói, tôi nước mắt rưng rưng và cảm thấy công sức mình bỏ ra đều xứng đáng.