Con gái à, tiêu chuẩn của đẹp không phải gầy, thế nên con đừng mù quáng ép mình phải như thế!
Đợt trước bố có đọc báo, thấy một bài về việc các thiếu nữ bây giờ bị thuốc giảm cân hủy hoại sức khỏe như thế nào, đọc mà bố thấy lạnh hết cả người. Có nhiều cô chỉ vì muốn gầy nhanh nên mặc kệ cả tác dụng phụ của thuốc, cứ nốc một đống vào người khiến thân thể tổn hao nghiêm trọng.
Phóng viên hỏi một cô: “Sao bạn lại muốn giảm béo cấp tốc như vậy? Nhìn bạn cũng không gọi là thừa cân mà”. Cô gái ấy rụt rè nói: “Không! Tôi không thể béo được, chồng tôi vì chê tôi nên mới ngoại tình…”.
Con gái à, con phải nhớ, nếu một người đàn ông không yêu con, mọi lý do người ấy đưa ra đều chỉ là mượn cớ. Và tất cả đánh giá từ những kẻ không yêu thương con đấy, chẳng có nghĩa lý gì đâu.
Năm đó, mẹ con mang bầu con, tăng một lúc mười mấy kg. Mẹ con cũng suốt ngày hỏi bố: “Có phải giờ trông em xấu lắm không? Không đẹp như xưa nữa”. Lần nào bố cũng khẳng định chắc nịch với mẹ con rằng: “Ngày xưa em đẹp, giờ em vẫn đẹp”.
Thú thật thì thỉnh thoảng bố cũng nhớ tới mẹ con của ngày xưa, dáng người thon thả, duyên dáng, tươi trẻ; nhưng bố còn yêu mẹ con của hiện tại hơn nhiều. Mẹ con bây giờ chững chạc, trầm ổn, từ một thiếu nữ trở thành một người phụ nữ, thành một người mẹ, quan tâm, chăm sóc con cái, sắp xếp mọi chuyện trong nhà ngăn nắp, gọn gàng, để bố có thể yên tâm công tác. Mỗi lần ôm mẹ con, bố đều cảm thấy hạnh phúc và bình yên từ tận đáy lòng.
Thế nên, dù con đang ở giai đoạn nào của cuộc đời, cũng đừng vì đánh giá của người khác mà mù quáng cố thay đổi mình, ép mình phải gầy, ép mình phải thế này thế kia. Vì muốn hợp nhãn một số người mà không ngừng thay đổi bản thân, căn bản là không đáng.
Một người con gái đẹp phải là một người tự tin, lạc quan, khỏe khoắn và vui vẻ. Và người thực sự yêu con, nhất định sẽ hiểu được vẻ đẹp ấy của con.
2 – Con gái à, đừng vội lấy chồng!
Hôm qua, bố mẹ đi ăn đầy tháng thằng cu cháu ngoại nhà bác. Thằng nhỏ trộm vía trông đáng yêu, giống bố, mập mập, không khóc nhè, ngoan lắm.
Bố nhìn bác con hớn hở ôm cháu, tự nhiên cũng muốn nói với con đôi điều. Nhưng mà con đừng lo, không phải bố giục con lấy chồng đâu, cũng chẳng phải vì bố muốn bế cháu. Bố chỉ muốn thương lượng với con, liệu con có thể lấy chồng sinh con muộn một chút không?
Bố lo con gái bố còn chưa kết hôn, nên không hiểu việc yêu nhanh cưới vội đáng sợ như thế nào. Bố từng gặp rất nhiều trường hợp vì đến tuổi nên bị ép phải lấy vợ lấy chồng, thế rồi về chung sống không hợp, suốt ngày đánh cãi chửi nhau, đến cuối cùng chỉ vì con mà cố gắng duy trì, chứ chẳng còn gì gọi là hạnh phúc gia đình. Thế nên, nếu chỉ vì đến tuổi mà vội vàng kết hôn, thứ con có được chưa chắc đã là hôn nhân viên mãn, ngược lại, con còn mất đi cuộc sống vốn đang vui vẻ, thoải mái của mình.
Bởi vậy, thay vì gấp gáp kết hôn, bố hy vọng con gái bố sẽ có được một tương lai hạnh phúc. Bởi vậy, hôm nay trong bữa tối, lúc con nói: “Bố mẹ ơi, chắc mấy năm nữa con cũng chưa lấy chồng đâu”, thực tình bố thấy rất mừng.
Bố mẹ đã không giục giã con, vậy thì con càng không cần quan tâm thiên hạ nói gì. Dù trở thành “gái ế” trong miệng người khác thì con cũng phải làm một gái ế tự do, độc lập, đừng tạm bợ vì đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn là con.
Cuộc đời là của con, hôn nhân cũng là của con. Dù con 30 tuổi hay 40 tuổi, con cũng phải nhớ, không có cái gọi là độ tuổi kết hôn, chỉ có tình yêu nên tiến tới chuyện kết hôn mà thôi. Bố mẹ sẽ luôn ủng hộ con, chờ con gặp được đúng người.
3 – Con gái à, đừng lo bị người khác dán cho cái mác này kia!
Xem lại album ảnh của con từ bé đến lớn, bố bỗng nhớ đến một lần hồi con mới tốt nghiệp ra trường, con về nhà hỏi bố: “Bố ơi, ngày nào bố cũng mệt mỏi, 8 giờ đi, 5 giờ về tất bật như vậy rốt cuộc là vì điều gì?”. Khi đó bố cười ha ha, vỗ vai trêu con: “Vừa mới đi làm có mấy ngày mà đã bắt đầu suy nghĩ cao xa thế hả con?”.
Hiện tại bố muốn thảo luận thêm với con về vấn đề này. Thực tế, con người ta sống có rất nhiều việc cần làm, ví dụ như vì tình yêu, vì tình thân, vì trách nhiệm trên vai… Nhưng có một cái quan trọng nhất, đó chính là vì chính mình.
Ngày xưa bố có một ông bạn rất thích vẽ tranh, mà vẽ cũng đẹp. Nhưng lúc đó, rất nhiều người bao gồm cả bố mẹ chú ấy kiên quyết nói làm họa sĩ nghèo lắm, nghề nghiệp không ổn định như thế, là thằng đàn ông thì đừng có làm. Thế là chú ấy từ bỏ, đi làm công nhân nhà máy, sau còn bị đuổi việc vì xưởng giảm biên chế. Bây giờ mỗi lần gặp mà nhắc đến chuyện cũ, chú ấy đều sẽ than thở mình vất vả cả đời, tiền bạc không kiếm được nhiều đã đành, đến cuộc sống cũng chẳng thoải mái, tiếc nuối lớn nhất chính là ngày xưa không kiên trì với đam mê vẽ vời.
Rất nhiều người sợ bị người khác gán cho cái mác này cái mác kia, lo lắng mình sống khác người khác, không dám đối diện với chính mình, kết quả là theo năm tháng họ đánh mất bản thân, mải mê chạy theo sóng đời mà quên đi trái tim xưa cũ.
Con gái à, con còn trẻ, còn rất nhiều thời gian nên hãy sống sao cho thật phóng khoáng. Đừng để đến lúc già đi rồi, mới hối hận vì sao ngày xưa không kiên trì.
4 – Con gái à, người thực sự ưu tú, sẽ không sợ cô đơn.
Bố chẳng quen nổi cách suy nghĩ của nhiều người trẻ như bọn con bây giờ. Chẳng hạn như thời đại khởi nghiệp, ai nấy đều đổ xô đi khởi nghiệp, trong khi đa số còn chẳng hiểu những rủi ro của việc đó, rồi thấy người khác mua nhà mua xe là cảm thấy bản thân mình cũng cần mua, chẳng buồn cân nhắc nhu cầu cũng như điều kiện thực tế của mình ra sao…
Thực ra tất cả những người đó đều mắc chung một sai lầm: Sợ mình lạc đàn. Nhưng mà con ơi, những người thực sự ưu tú vốn chẳng sợ phải là một mình giữa số đông, họ cũng không bao giờ vì lời phán xét của ai đó mà nhượng bộ, để rồi phải sống không đúng với con người thật.
Một người thực sự ưu tú sẽ luôn giữ được cái đầu lạnh giữa vô vàn đánh giá của người khác, kiên định với suy nghĩ của bản thân và không bao giờ sợ cô đơn. Không phải họ sống ở rìa của thế giới mà đơn giản là họ đã, đang và sẽ luôn dũng cảm chấp nhận chính mình, suy nghĩ vững vàng, không ngừng vun đắp cho bản thân, dần dần tiến về phía mục tiêu đã đặt trước.
Con gái à, núi cao sông dài trên đời này còn nhiều, hy vọng con có đủ dũng khí, cũng có đủ năng lực vượt qua.
Dù sao đi chăng nữa, hãy nhớ rằng có bố luôn ở đây, ủng hộ con, cổ vũ con và sẵn sàng che chở con!
Yêu và thương con nhiều.
XEM THÊM:
Người thợ xȃy nọ đã làm việc rất chuyȇn cần và hữu hiệu trong nhiḕu năm cho một hãng thầu xȃy dựng. Một ngày kia, ȏng ngỏ ý với hãng muṓn xin nghỉ việc vḕ hưu để vui thú với gia đình.
Hãng thầu rất tiḗc khi thiḗu đi một người thợ giỏi đã tận tụy nhiḕu năm. Hãng đḕ nghɪ̣ ȏng cṓ gắng ở lại giúp hãng xȃy một căn nhà trước khi thȏi việc. Ông ta nhậɴ lời.
Vì biḗt mình sẽ giải nghệ, cùng với sự miễn cưỡng, ȏng ta làm việc một cáсн tắc tráсh qua quít, xȃy dựng căn nhà với những vật liệu tầm thường, kém chọn lọc, miễn có một bḕ ngoài đẹp đẽ mà thȏi.
Mấy tháng sau, căn nhà đã hoàn thành. Người chủ hãng mời ȏng đḗn, trao cho ȏng chiḗc chìa khóa của ngȏi nhà và nói: “Ông đã gắn bó và làm việc rất tận tụy với hãng trong nhiḕu năm, để tưởng thưởng vḕ sự đóng góp của ȏng cho sự thɪ̣nh vượng của hãng, chúng tȏi xin tặng ȏng ngȏi nhà vừa xȃy xong!”
Thật là bàng hoàng. Nḗu người thợ biḗt mình sẽ xȃy cất căn nhà cho chính mình thì hẳn ȏng ta đã làm việc cẩn thậɴ hơn và chọn lựa những vật liệu có phẩm cʜấᴛ hơn. Sự làm việc tắc tráсh chỉ có mình ȏng biḗt và nay thì ȏng phải sṓng với căn nhà mà ȏng biḗt rõ là kém phẩm cʜấᴛ như thḗ nào.
Cȃu chuyện người thợ xȃy cũng tương tự như chuyện đời của chúng ta. Cũng như người thợ già kia, chúng ta thường tạo dựng một đời sṓng hào nhoáɴg, tạm bợ, đua đòi khȏng chú trọng tới phẩm cʜấᴛ của nó. Nhiḕu khi ngṑi kiểm điểm những sự bȇ bṓi của mình trong quá khứ, chúng ta thấy mình đang phải cam chɪ̣u những hậu quả của nó.
Cuộc đời là một cȏng trình kiḗn trúc do chính mình tạo nȇn. Đời sṓng hiện tại là kḗt quả của sự tạo dựng trong quá khứ, đời sṓng ngày мᴀi sẽ là kḗt quả của sự tạo dựng hȏm nay. Hãy xȃy dựng đời mình một cáсн đúng đắn!