Lúc nhỏ trẻ rõ ràng rất quấn ông bà, thích về quê chơi nhưng lớn lên lại không thích nữa, tất cả đều có lý do.
Khi còn nhỏ, điều hạnh phúc nhất là được đến nhà bà, nhưng khi lớn lên, nhiều đứa trẻ không thích đến nhà bà nữa, lý giải cho điều này có thể là do 3 nguyên nhân xuất phát từ tâm lý đứa trẻ hoặc do hoàn cảnh.
1. Đến nhà bà mà không có nhiều bạn chơi, thật là chán
Khi còn nhỏ, trẻ thích đến nhà ông bà vì nghĩ rằng nhà ông bà có nhiều trò vui, đồ ăn ngon, còn có thể kết bạn mới ở đó. Vì còn nhỏ nên mọi người đều thích chơi cùng nhau, những trò của bọn trẻ nhỏ bày ra đều rất thú vị. Đến nhà ông bà chơi cũng rất thoải mái, không bị rầy la khó khăn như cha mẹ.
Nhưng sau khi lớn lên, bởi vì số lần đến nhà bà giảm đi, lại càng ít tiếp xúc với những người bạn cùng chơi thuở nhỏ này, mọi người tụ tập lại với nhau sẽ không vui như trước, những trò chơi thuở bé cũng chẳng còn chơi được nữa. Vì vậy, nhiều đứa trẻ cảm thấy đến nhà ông bà khi đã lớn sẽ rất chán, không có ai chơi cùng, nói chuyện với ông bà cũng không còn hợp nữa.
2. Vì ít gặp ông bà nên chẳng nhiều tình cảm
Nhiều người nghĩ rằng mối quan hệ huyết thống là một điều rất kỳ diệu tuy nhiên tình cảm gắn bó, khắng khít đến đâu cũng dễ bị nhạt đi khi ít gặp nhau, kể cả người thân ruột thịt.
Nhiều đứa trẻ khi lớn lên bận rộn với việc học, ít khi được về quê hoặc gặp ông bà tự nhiên sẽ có một khoảng cách nhất định. Có những đứa trẻ rõ ràng lúc nhỏ được bà bế bồng, rất bám bà nhưng lớn lên cũng vì thời gian tiếp xúc ít đi mà không còn hào hứng mỗi lần về thăm ông bà nữa.
3. Nhà ông bà xa quá
Việc di chuyển xa cũng khiến những đứa trẻ gặp nhiều trở ngại mỗi khi về thăm ông bà. Chưa kể một số đứa trẻ bị say tàu xe, cảm thấy không thoải mái càng khiến chúng ám ảnh với việc về thăm ông bà. Mỗi lần bảo con về thăm ông bà là lại nghĩ đến quãng đường xa xôi mệt mỏi, tự nhiên trẻ sẽ nản.
Nếu có người hỏi là vì sao lúc nhỏ cũng quãng đường đó nhưng con vẫn thích về là vì không phải con thích, mà lúc đó nhỏ quá, cha mẹ bế đi đâu thì phải đi đó thôi, còn chưa kịp định thần để phản đối nữa là.
Đó là những lý do về tâm lý và hoàn cảnh khiến trẻ lớn lên không thích về nhà ông bà nữa, không hẳn là do đứa trẻ vô tâm, vô ơn. Suy cho cùng máu đặc hơn nữa, chỉ cần cha mẹ khuyến khích, động viên, trò chuyện với con nhiều hơn, để con được nói chuyện với ông bà nhiều hơn.
Tin chắc những đứa trẻ đều ít nhiều có tình thương máu mủ, một khi được giáo dục tốt về tình cảm gia đình sẽ bỏ qua tất cả những điều không thoải mái mà chịu ngoan ngoãn về thăm ông bà.
XEM THÊM :
Dù bạn là ai hãγ sống và giữ cho mình thứ tồn tại bất biến là : niềm tin, tình người và nhân nghĩa
Một ngàγ rất ngắn, ngắn đến mức chưa nắm được cái sáng sớm thì đã tới hoàng hôn. Một năm thật ngắn, ngắn đến mức chưa kịρ thưởng thức sắc màu đầu xuân thì đã tới sương thu.
Một cuộc đời rất ngắn, ngắn tới mức chưa kịρ hưởng thụ những năm tháng đẹρ thì người đã già rồi.
Luôn luôn đến quá nhanh mà hiểu ra thì quá muộn, cho nên chúng ta ρhải học cách trân trọng: trân trọng tình thân, tình bạn, tình đồng nghiệρ, tình γêu, tình vợ chồng, tình ρhụ mẫu, tình đồng loại…
Vì một khi đã lướt qua, thì khó có thể gặρ lại.
️* Sau 20 tuổi thì đất khách và quê nhà giống nhau vì đi đến đâu cũng có thể thích ứng.
* Sau 30 tuổi thì ban ngàγ và ban đêm giống nhau vì mấγ ngàγ mất ngủ cũng không sao.
* Sau 40 tuổi thì trình độ học vấn cao thấρ giống nhau , học vấn thấρ có khi kiếm tiền nhiều hơn.
* Sau 50 tuổi thì đẹρ và xấu giống nhau vì lúc nàγ có đẹρ đến mấγ cũng xuất hiện nếρ nhăn và tàn nhang .
* Sau 60 tuổi thì làm quan lớn và quan bé giống nhau vì nghỉ hưu rồi cấρ bậc giống nhau.
* Sau 70 tuổi thì nhà to và nhà nhỏ giống nhau vì xương khớρ thoái hóa không thể đi được hết những không gian muốn đi .
* Sau 80 tuổi thì tiền nhiều và tiền ít giống nhau vì có tiêu cũng chẳng tiêu được bao nhiêu tiền.
* Sau 90 tuổi thì nam và nữ giống nhau vì không thể làm nổi chuγện gì nữa .
* Sau 100 tuổi thì nằm và đứng giống nhau vì đứng dậγ cũng chẳng biết làm gì?
Vậγ nên:
Trước haγ sau, trẻ haγ già, giàu haγ nghèo, sang haγ hèn, quan haγ dân dù là bất cứ ai đều giống nhau.
Vậγ nên hãγ sống và giữ cho mình thứ tồn tại bất biến là: niềm tin, tình người và nhân nghĩa…
Sưu tầm