Phụ nữ nhớ nhé, khi bạn đã có sắc đẹp, đừng tỏ ra kiêu kì, ngạo mạn, tự vỗ ngực tỏ ra hơn người. Vì ở ngay bên cạnh bạn sẽ có những người hơn bạn rất nhiều.
Bạn là phụ nữ, nếu may mắn, ngay từ khi sinh ra cho tới khi lớn lên, bạn đã được trời phú cho nhan sắc tuyệt trần, người người ghen tị. Người kém may mắn hơn sẽ không được như bạn. Nhưng chưa hẳn bạn đã là số 1 trong mắt người khác, nhất là cánh đàn ông. Bởi đẹp thôi chưa đủ, bạn phải luôn thể hiện được bản lĩnh của mình, cá tính của mình để thu hút người khác. Đúng hơn, phụ nữ dù đẹp hay xấu, nhất định phải sống sao cho thật “phong cách”.
Có những người phụ nữ không xinh nhưng họ luôn là người thành đạt, khiến người khác ngưỡng mộ. Thậm chí họ được trai đẹp yêu chiều, quan tâm hết mực và chẳng bao giờ lo mất chồng. Đó là lý do vì sao, phụ nữ đẹp không hẳn là số 1.
Thông minh mới chính là thước đo một người phụ nữ. Đàn ông thích đàn bà đẹp nhưng so với người thông minh, họ sẽ trân trọng hơn rất nhiều. Họ thích lấy một người vợ sắc sảo thay vì lấy một cô vợ chỉ có ngoại hình rồi suốt ngày chỉ ăn ngon, mặc đẹp, thích chơi bời, mua sắm.
Khi ông trời đã ban cho bạn một nhan sắc tuyệt trần, đừng cứ ngồi ‘há miệng chờ sung’ mong đại gia tới. Hãy nỗ lực, hãy vươn lên, dùng trí tuệ của mình chứng minh rằng, tôi không những đẹp mà tôi còn giỏi. Khi đó, bạn chẳng lo gì thế giới này coi bạn là ai. Đàn ông sẽ tự tim đến bạn, nâng niu và trân trọng bạn.
Cũng đừng tự cho mình hơn người vì trong cuộc sống này, bất cứ sự so sánh nào cũng là khập khiễng. Người không đẹp nhưng họ tự tin rằng mình đẹp, có thể họ sẽ thắng bạn, đó là cái đẹp từ phong thái mà người khác dễ nhìn ra nhất. Tự tin chính là điều cần hơn cả, ngay cả khi bạn đã là người có nhan sắc trời cho.
Phụ nữ nhớ nhé, khi bạn đã có sắc đẹp, đừng tỏ ra kiêu kì, ngạo mạn, tự vỗ ngực tỏ ra hơn người. Vì ở ngay bên cạnh bạn sẽ có những người hơn bạn rất nhiều. Biết tiết chế, biết khiêm nhường để người khác nhìn vào bạn mà lấy làm trân trọng, ngợi ca.
Nếu may mắn thay lấy được người chồng giàu có, đừng ngồi không hưởng thụ. Hãy để cho họ thấy, bạn luôn chủ động cuộc sống của mình. Phụ thuộc vào tiền của người khác sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tự trọng của bạn.
Hãy luôn cười, hãy luôn đẹp, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Dù khi gia đình vất vả, dù khi cuộc sống có thể có lúc rơi vào bi kịch. Cười là vũ khí chiến thắng nhiều thứ. Cười cũng là cách để người khác không bao giờ biết được, trong lòng bạn thật ra đang nghĩ gì. Vì bất cứ ai cũng có bí mật cho mình. Cười là cách để khiến bạn tự tin trong mắt người khác và cũng khiến người ta luôn muốn được gần bạn.
Một ngày nào đó, nếu gặp khó khăn trong cuộc sống, hãy nhớ phải ngẩng cao đầu. Phụ nữ mà, phải kiên định, phải bản lĩnh, vững vàng.
Tuổi xuân có hạn, đừng phí hoài tuổi trẻ vào những thứ vô bổ, phải sống hết mình và tận dụng những ngày tháng đẹp đẽ của cuộc đời. Hôm nay bạn đẹp nhưng chẳng cái đẹp nào trường tồn với thời gian.
Hãy sống và yêu hết lòng hết dạ với người đàn ông của mình. Khi tìm được người chân tình, đừng dại mà đánh mất, cũng đừng toan tính thiệt hơn, tiền tài vật chất. Vì trên đời này, đâu dễ để tìm được một người tâm đầu ý hợp với mình.
Ngày mai có ra sao, không ai dám nói trước. Nếu may mắn, bạn sẽ có được một cuộc đời viên mãn, gia đình, chồng yêu thương, con cái khỏe mạnh, hạnh phúc, đó là quá đủ với người phụ nữ. Còn không may mắn, cũng hãy mỉm cười, vì ngày hôm nay bạn đã lựa chọn bằng con tim, không phải vì vụ lợi ,vì những thứ vật chất hào nhoáng giàu sang.
Sắc đẹp là vũ khí nhưng sắc đẹp không bao giờ là vĩnh cửu. Phụ nữ nên nhớ lấy điều này để đừng bao giờ dùng sắc đẹp là công cụ. Bởi đẹp từ trong tâm mới là điều khiến người khác yêu thương và trân quý.
Cuối cùng, hôn nhân chính là điều quan trọng nhất! Gia đình là tổ ấm bất cứ người nào cũng ước mơ!
XEM THÊM :
Cổ nhân dạy “đất có lề, quê có thói”: Nhập gia tùy tục ta thời chớ quên!
Mỗi khi đi đến nơi nào mới lạ, muốn nhanh chóng làm quen, hòa đồng, chúng ta thường phải tìm hiểu xem phong tục, tập quán, lối sống nơi đó thế nào. Thành ngữ “đất có lề, quê có thói” muốn nhắc chúng ta về điều đó. Ví dụ: “Về làm dâu, con đừng giữ mãi thói quen như quê mình nhé. Đất có lề quê có thói, cái xứ đạo ấy bây giờ vẫn còn nhiều luật tục lắm đấy” (Gia Đình Việt Nam).
Lề trong tiếng Việt chính là những thói quen, quy tắc, thông lệ… của địa phương hay của cộng đồng người nào đó. Ta thường nghe nói tới lề lối, lề luật, lề phép… Lề ở đây, gần âm và trong một chừng mực nào đó gần với từ lệ, như lệ thường, thông lệ, lệ luật… (Phép vua thua lệ làng: Ở trong làng xã thì tập quán, lề thói vượt lên trên tất cả mọi phép tắc nhà nước). Còn thói có nghĩa là thói quen, thói tục, thói cách. Ta thường nghe nói “thói hư tật xấu” hàm chỉ những thói tật lạc hậu, không hay của ai đó, nên loại bỏ.
Tương truyền ngày xưa, Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm (1491-1585) quê ở Trung Am, huyện Vĩnh Lại, tỉnh Kiến An (nay là thôn Trung Am, xã Lý Học, huyện Vĩnh Bảo, Hải Phòng) là một người tài cao, học rộng. Có lần, một học trò giỏi của ông là Phùng Khắc Khoan đến chơi, lại quên cứ đội nguyên cả mũ vào trong nhà. Nguyễn Bỉnh Khiêm nghiêm mặt quở trách: “Con phải bỏ guốc, bỏ mũ ở ngoài kia. Vào nhà, nhất là vào điện thờ phải tỏ ra cung kính. Đất lề quê thói. Đi đến đâu cũng phải học hỏi con ạ”.
Thành ngữ “đất có lề, quê có thói” cũng gần nghĩa với một thành ngữ Hán Việt khác là “nhập gia tùy tục” (vào một gia đình nào đó thì phải tuân thủ những thói quen, nếp sống của họ).
Đất lề quê thói em ơi
Nhập gia tùy tục ta thời chớ quên!