Người đời có câu: “Con ong độc ở cái đuôi, đàn bà độc nhất là nơi tấm lòng”. Nhưng nếu không bị đẩy vào những hoàn cảnh quá trớ trêu, không ép đàn bà vào đường cùng thì họ sẽ không bao giờ trở nên tàn nhẫn và thâm độc!
Đàn bà có ai không muốn đời mình được bình yên, hạnh phúc? Có ai không muốn mình mãi mãi là những con người vui vẻ, hồn nhiên, lúc nào cũng nhìn đời bằng con mắt màu hồng? Ai cũng muốn như thế cả nhưng không ai biết được cuộc đời mình rồi sẽ rơi vào những hoàn cảnh bi thương, tàn nhẫn đến cỡ nào. Đàn bà hiền lành không ít nhưng đàn bà cay nghiệt cũng nhiều.
Người ta chỉ có thể vui cười, mãi nhìn đời thơ ngây khi và chỉ khi sống trong hạnh phúc. Mãi hiền lành khi cuộc đời họ chẳng phải bị cơm áo gạo tiền ghì sát đất, chẳng bị dối trá lọc lừa, chẳng bị người ta dồn đến đường cùng. Còn những người đàn bà được cho là cay nghiệt thậm chí là thâm độc thì cuộc đời họ có giây phút nào bình yên? Là những vết thương sâu hoắm, là những nỗi đau không ai thấu, là sự phản trắc của người thương yêu nhất. Đàn bà cay nghiệt khi và chỉ khi bị chất chồng bao nhiêu nỗi đau.
Tôi biết một người đàn bà như thế. Chị là hàng xóm với tôi. Nhà sát bên nên tôi hiểu hoàn cảnh chị như thế nào. Hằng ngày chị gồng mình đi làm công nhân, nuôi hai đứa con và nuôi thêm chồng. Chị tăng ca đến rộc người, nhiều khi nửa đêm mới về đến nhà. Ăn vội gói mì rồi đi ngủ cho có sức ngày mai làm việc.
Chồng chị nát rượu, say xỉn chửi bới cả ngày. Anh ta cả ngày chẳng có việc gì làm ngoài việc chửi bới vợ con. Lúc nào cũng thấy anh ta lè nhè. Cưới vợ 5 năm, chẳng góp được đồng nào nuôi con. Khỏi phải nói, chị ấy khổ sở với người chồng vô dụng này như thế nào.
Nhưng đốn mạt hơn, anh ta lại đi ngoại tình. Những tưởng một người đàn ông nát rượu, vô dụng như thế thì có người đàn bà nào thèm. Thế nhưng anh ta lại cặp với một cô gái trẻ trung, ăn mặc hở hang. Cô này cũng chẳng phải dạng vừa, chỉ thích ăn chơi mà biếng làm. Cứ xúi anh ta về nhà moi tiền vợ để hai người ăn chơi.
Chị vợ khóc đến sưng mắt. Đi làm về mệt mỏi, anh ta còn kiếm cớ sinh sự để moi tiền ăn chơi. Không có tiền thì đập phá đồ đạc, cho đến khi lấy được vài trăm của vợ mới chịu im. Chị biết anh ta cặp với gái, chị mặc kệ, miễn là khuất con mắt chị là được.
Nhưng một lần công ty cúp điện, chị được về nhà sớm. Mở cửa ra thấy chồng đang trần như nhộng quấn lấy ả nhân tình trên giường. Uất ức cùng cực, bao nhiêu sự kìm nén bộc phát. Chị đau đớn, hoảng loạn, vơ vội con dao trên bàn mà đâm vào chồng.
May thay không có ai cɦết. Anh chồng bị thương nặng, còn ả nhân tình thì bị nhẹ hơn. Chị bị bắt và truy tố vì tội hành hung người khác. Tôi không rành về luật nhưng nghe mọi người bàn tán có thể chị sẽ bị ở tù.
Nhiều người không hiểu chuyện cho ra chị ra tay quá hung hãn và tàn độc. Người khác ra chiều thông cảm nhưng vẫn chép miệng: “Chồng tệ quá thì bỏ, ai lại đi làm cái việc đó. Giờ thì gia đình tan nát, con cái thì bơ vơ. Rõ là dại dột!”.
Nhưng họ có hiểu đâu, chị đã chịu đựng và nhẫn nhịn quá lâu rồi. Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu cay đắng và tủi hổ chị nuốt ngược vào lòng. Đàn bà có chồng ngoại tình, chị đau lắm nhưng vẫn làm ngơ. Khốn nạn thay, đến giới hạn cuối cùng anh ta cũng không làm được, còn nhẫn tâm dắt gái về nhà ngủ.
Nếu không bị dồn vào đường cùng chị sẽ không trở nên cay độc như thế. Đừng trách đàn bà độc dạ khi chính đàn ông lại là những kẻ bạc lòng!