Nếu như phụ nữ yếu đuối bước ra cuộc đời thì họ có vô số đàn ông xin được che chở. Nhưng bước ra khỏi bóng đêm, đàn bà mạnh mẽ cũng chỉ là có thể đàn bà mạnh mẽ. Đàn bà phải đau mới khóc được, mà nước mắt thì đâu phải chỉ có phụ nữ yếu đuối mới có. Chẳng qua đàn bà mạnh mẽ không ai lau nước mắt khi họ rơi lệ nên họ đành nuốt vào trong rồi tự chịu đựng mà thôi.
Tại sao cùng là phụ nữ nhưng người ta được che chở, còn mình lúc nào phải gồng mình chứng tỏ mạnh mẽ, chứng tỏ mình không sao?
Đây có lẽ chẳng phải là sự thắc mắc của một người phụ nữ mà nói đúng hơn là của rất nhiều, rất rất nhiều người phụ nữ.
Trong con mắt của đàn ông, họ luôn yêu thương, trân trọng những người phụ nữ yếu đuối, dễ rơi nước mắt. Chỉ cần người phụ nữ đó run rẩy thốt lên: “Em sợ lắm, em cần anh..” thì ngay lập tức người đàn ông lao tới mà vỗ về, mà ôm ấp. Cũng chính vì người phụ nữ bề ngoài yếu đuối nên người có lỗi lúc nào cũng là đàn bà mạnh mẽ.
Trong thế giới của người đàn bà mạnh mẽ, họ cô đơn vô cùng. Nếu như phụ nữ yếu đuối bước ra cuộc đời thì họ có vô số đàn ông xin được che chở. Nhưng bước ra khỏi bóng đêm, đàn bà mạnh mẽ cũng chỉ là có thể đàn bà mạnh mẽ, luôn tự mình làm đủ mọi thứ và nghe đàn ông nói: “Cô ta mạnh mẽ như vậy thì làm gì biết đau”.
Sai rồi đàn ông ạ, có lẽ chỉ vì các anh mải lo lắng nhìn giọt lệ của người phụ nữ yếu đuối, mỏng manh như bồ công anh kia. Mà quên mất rằng đàn bà mạnh mẽ như xương rồng, họ cũng biết đau, biết tổn thương và biết tỵ nạnh.
Đã là đàn bà thì nào ai muốn mình lúc nào xù lông, gai nhọn. Chẳng qua là cuộc đời quá nhiều bất hạnh, tình yêu cũng lận đận, họ chẳng thể kiếm tìm cho mình một người đàn ông thật lòng. Thế là họ buộc phải tự mình mạnh mẽ để kiên định với cuộc đời này mà thôi.
Nhiều người đàn bà cùng người đàn ông đi lên từ khó khăn, nhưng rồi khi anh ta có tất cả lại tìm đến kiểu phụ nữ dịu dàng, thích ”nịnh nọt” mình những câu có cánh. Họ chê bai, người nắm tay mình nhiều năm quá cứng nhắc. Đến khi rời bỏ họ cũng chỉ mải lo lắng cho người đến sau sợ thiên hạ dị nghị, soi mói. Còn với người đàn bà kia thì sao? Họ chỉ cho rằng cô ấy đã mạnh mẽ rồi thì cho dù có chịu thiệt thòi nhiều thế nào đi chăng nữa cũng chẳng sao.
Làm gì có ai thần thánh đến mức đạt cảnh giới cao nhất của việc gặp khó khăn không sợ hãi, gặp đau đớn không bật khóc. Gặp chia ly không tiếc nuối và mất đi người mình yêu lại có thể thanh thản được cơ chứ.
Đàn bà phải đau mới khóc được, mà nước mắt thì đâu phải chỉ có phụ nữ yếu đuối mới có. Chẳng qua đàn bà mạnh mẽ không ai lau nước mắt khi họ rơi lệ nên họ đành nuốt vào trong rồi tự chịu đựng mà thôi.
Một người đàn bà mạnh mẽ ở hiện tại từng có quá khứ yếu đuối, họ chới với nhưng chẳng ai giúp đỡ cả. Thế rồi họ đành phải học cách tự vỗ về và tiếp nhận chúng. Đừng nhìn thấy họ hay nở nụ cười là họ hạnh phúc, họ có sức mạnh phi thường vượt qua mọi chuyện. Vốn dĩ nụ cười ban ngày của đàn bà tỉ lệ thuận với nước mắt ban đêm.
Kiểu phụ nữ mạnh mẽ thì họ chuộng sự rõ ràng, một là một, hai là hai, nếu không là tất cả thì đừng là gì cả. Họ ghét những thứ nằm ở lưng chừng, giữa ranh giới của cái này và cái kia. Đơn giản vì họ sợ những thứ không an toàn.
Cũng chính vì vậy mà họ học cách mạnh mẽ, chờ đợi người đàn ông thực sự của mình xuất hiện. Tiếc là đàn ông đều không trân trọng, không hiểu nỗi lòng sâu thẳm bên trong của họ. Phụ nữ sống mạnh mẽ, đa phần đều khổ. Bởi bản thân họ như vậy, nhưng đàn ông lại chẳng có mấy người như vậy.
Khi đàn bà mạnh mẽ ở một mình quá lâu thì họ sẽ phát hiện ra rằng bản thân mình sẽ không thấy buồn. Bởi vì đã không còn cảm xúc nữa rồi. Khi ở nhà cũng không nói chuyện, không phải là không muốn nói mà là không biết nói chuyện với ai, cũng không biết cười cùng ai .
Ngày trước đàn bà quá đơn thuần nên nghĩ rằng sống lương thiện sẽ được an yên, sớm muộn rồi bạn cũng sẽ biết, sống lương thiện chỉ có kẻ điên mới làm được trọn vẹn mà thôi, người bình thường chẳng mấy ai lương thiện được một đời cả. Thế nên nếu đàn ông đã không thể hiểu được nỗi đau của bạn thì hãy tự thương mình nhiều hơn nữa, đàn bà nhé!