Đàn bà có thể hy sinh vô hạn, nhưng sức chịu đựng là hữu hạn

Đàn bà hy sinh, nhẫn nhịn vì gia đình nhưng họ không phải là những người ngu ngốc. Họ sống cạn kiệt vì gia đình nhưng trái tim không phải là sỏi đá để có thể hứng chịu mãi những vô tâm, bạc bẽo.

Lẽ thường, một cuộc hôn nhân trọn vẹn luôn có sự góp sức, đồng lòng của cả hai vợ chồng. Thế nhưng, có những hạnh phúc, những yên ấm được tạo nên từ sự nhẫn nhịn, hy sinh của người phụ nữ. Đàn bà hy sinh, sống như những con tằm tự rút ruột mình để tạo nên chiếc kén bảo bọc hôn nhân. Thế nhưng, đàn ông đừng lầm tưởng rằng bản thân có thể tùy ý đối xử. Bởi vì sự hy sinh của đàn bà là vô hạn nhưng sức chịu đựng của họ có giới hạn.

Đàn bà giỏi nhẫn nhịn, giỏi chịu đựng lắm. Chồng vô tâm, tệ bạc, đối xử không tốt cũng nín nhịn. Chồng vô dụng, bất tài, hàng tháng chẳng đưa nổi vài đồng mua sữa cho con cũng gồng mình lên gánh vác. Chồng ngoại tình, thậm chí vũ phu cũng nuốt ngược nước mắt vào lòng để giữ cha cho con. Có những người đàn bà miệng luôn cười nói, đến công ty chẳng bao giờ than chồng, chưa bao giờ mở miệng nói xấu chồng nhưng sẽ chẳng ai biết được rằng mới hôm qua đây họ bị chồng đánh, bị tổn thương vô cùng… Đau khổ hay dằn vặt, họ một mình nếm trải. Họ tin có những điều mình đáng gìn giữ hơn là phô cho thiên hạ thấy những bất toàn trong gia đình.

Đàn bà lấy chồng, ai cũng sống khác đi. Dẫu thời son rỗi từng là người thích tụ tập bạn bè, thích rong ruổi du lịch nhưng khi có chồng có con họ đành gác lại những thú vui của mình. Họ chăm chỉ nấu những món ăn ngon, dành cho chồng con sự chăm sóc tốt nhất. Đàn bà hy sinh từng khoảng thời gian bé mọn của mình để vun vén tổ ấm. Họ chẳng cần ăn ngon mặc đẹp, nhìn chồng con hạnh phúc thì đàn bà cũng hạnh phúc rồi.

Thế nhưng, đâu phải người đàn ông nào cũng hiểu và trân trọng những hy sinh đó của người phụ nữ. Đâu phải ai cũng cùng vợ góp công góp sức để xây dựng hạnh phúc gia đình. Ngược lại, có những người đàn ông vì thấy vợ quá hy sinh, quá thương yêu gia đình mà nghĩ rằng mình có thể tùy ý đối xử. Nhẹ thì vô tâm, nhậu nhẹt, sa vào những thú vui bên ngoài. Thấy vợ cần mẫn, lại nghĩ rằng mọi việc trong nhà đã có người gánh vác thay mình. Nặng thì vũ phu, ngoại tình, sẵn sàng rẻ rúng người vợ ở nhà để chạy theo một người phụ nữ khác.

Nhưng có phải đàn bà sẽ cứ mãi cam chịu và nhẫn nhịn? Có phải họ vẫn cứ ngồi đó chờ chồng bên mâm cơm nguội lạnh hàng tháng, hàng năm dẫu biết rằng có khi chồng chẳng đụng đũa? Có phải họ vẫn bao dung và sẵn sàng tha thứ hết lần này đến lần khác khi chồng ngoại tình? Không đâu, đàn bà giỏi hy sinh nhưng họ không phải là những người ngu ngốc. Họ từng chịu đựng nhưng trái tim họ không phải là sỏi đá để có thể hứng chịu mãi những vô tâm, bạc bẽo.

Rồi cũng có lúc đàn bà mỏi mệt, cũng có lúc cạn kiệt tin yêu và chẳng còn điều gì để họ hy sinh nữa. Đàn bà không thể khóc mãi, đợi mãi, bao dung mãi với một người chồng không biết quay đầu. Đàn ông nên nhớ, sức chịu đựng của phụ nữ có hạn nên đừng nghĩ bản thân có thể tùy ý đối xử cả đời. Một khi người đàn bà dứt áo ra đi thì người đàn ông đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.