Hãy thừa nhận điều đó dù không phải ai thích buồn. Tất cả chúng ta đều mong muốn hạnh phúc, nhưng cuộc sống này là sự xen kẽ giữa những ngày buồn và những ngày buồn…
Giống như những phím đen trắng trên cây đàn dương cầm. Và tốt thôi, chúng ta lao vào cuộc sống như thực hiện một trò chơi, mà trò chơi nào cũng đều có luật của nó trước khi “ game over”.
Nỗi buồn đến với tất cả chúng ta
Những nỗi buồn không chỉ diễn ra trên phim ảnh, tạp chí hay là những cuốn tiểu thuyết dày cộp; nó xảy ra trong cuộc sống thực hằng ngày của chính chúng ta. Đôi khi, chúng ta vẫn mong mỏi rằng những chuyện tồi tệ nhất mà chúng ta gặp phải là một cơn ác mộng, để thức giấc rồi sẽ không phải đối mặt nữa. Nhưng đương nhiên, vì ngày hôm sau mặt trời vẫn còn ló dạng, và vì mọi chuyện chưa được giải quyết sẽ vẫn còn dở dang, nên chúng ta phải tiếp tục chiến đấu.
Mặc dù cảm giác bất lực là thứ cảm giác hết sức khó chịu. Mặc dù chúng ta chẳng hề mong muốn mọi chuyện không hay sẽ xảy đến với mình, cũng như bạn bè, người thân trong gia đình chúng ta… Nhưng vì hiện thực còn ở đó, và nỗi buồn sẽ bắt đầu len lỏi, nhanh thôi.
Đôi khi chúng ta có xu hướng giãi bày để được cùng ai đó những cảm xúc không vui mà chúng ta phải trải qua. Cũng có đôi khi chúng ta tìm cách giấu nhẹm đi, cất chúng vào gọn một ngăn tủ tưởng tượng rồi khóa kín lại, sau đó lại mang trên mình cái mặt nạ vui vẻ biết mỉm cười. Nhưng, dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng đều phải cố gắng để vượt qua nỗi buồn vào thời điểm đó. Bởi chúng ta mong muốn sống là để được hạnh phúc chứ không phải là khổ đau, cho nên chúng ta không để cho mình gục ngã.
Và những ký ức trở thành một phần của cuộc đời.Người ta không thể nào cười mãi cho cùng một câu chuyện vui, nhưng lại sẵn lòng khóc rất nhiều lần cho cùng một nỗi đau nào đó. Hóa ra, nỗi buồn có xu hướng bám rễ vào tận sâu trong tâm hồn chúng ta, mãnh liệt hơn là chúng ta vẫn tưởng
Vào một ngày kỷ niệm, mọi thứ dường như chẳng hề thay đổi, chỉ có lòng người là đổi thay. Khi người không còn nữa, không còn ở cạnh bên chúng ta để làm nên một ký ức mới đẹp đẽ hơn – điều đó khiến chúng ta thấy lòng mình trống trải và nỗi buồn thì dường như vô tận.
Đôi khi, chỉ cần nghe tên của người đó được vô tình gợi lại. Hoặc nghe một bài hát trên đài phát thanh. Hoặc đi qua những con đường cũ quen thuộc, tâm trí chúng ta lại tự động mở một cuộn phim cũ đã nhòe theo thời gian, nhưng vẫn đủ sắc nét để gợi nhớ tất cả về một người, về một thời mà chúng ta đã đi qua. Những nỗi buồn ám ảnh dai dẳng ấy, tất cả chúng ta, có ai là không có?
Nhưng những khoảnh khắc đó không sinh ra để khiến chúng ta yếu lòng
Có những ngày mà chúng ta không thể làm gì khác hơn ngoài nhắc nhở bản thân mình phải sống thật mạnh mẽ. Nhất là khi ký ức cũ ùa về, và chúng ta thì bất lực với việc thay đổi chúng. Chúng ta chỉ có thể trân trọng những gì đã qua, kể cả là nụ cười hay nước mắt, để hiểu với nhau một điều rằng: chính những gì có trong quá khứ đã làm nên con người hiện tại của chúng ta bây giờ. Và thay vì níu giữ, hay hằn học, chúng ta phải học cách chấp nhận tôn trọng quá khứ, buông bỏ nỗi buồn, để hướng về những ngày mới mà chúng ta sẽ đi.
Bởi vì chúng ta không thể lựa chọn những ai sẽ xuất hiện trong cuộc đời mình, những ai sẽ ở lại, và những ai sẽ ra đi. Cho nên, chúng ta mặc nhiên tin vào duyên phận, coi như ai đó rời đi khỏi cuộc đời mình nghĩa là họ đã hoàn tất xong một phần việc mà họ phải làm, vậy thôi. Hãy để những nỗi buồn trở thành một tờ note nhỏ nhắn, nhắc nhở chúng ta những gì đã trải qua, và lưu giữ những kỷ niệm dù không vui chăng nữa. Và, cũng chỉ nên dừng lại ở ngưỡng ấy mà thôi nhé!
Cuối cùng, chúng ta chấp nhận rằng khi mình sở hữu những khoảnh khắc nào đó, dù ngắn hay dài, vẫn còn hơn là không bao giờ có được gì cả. Chắc chắn rằng, sau mỗi sự đổ vỡ, sau mỗi lần chia ly, sau những giọt nước mắt, chúng ta cũng sẽ học cách để trở nên mạnh mẽ hơn, bản lĩnh và trưởng thành hơn rất nhiều – so với những ngày xưa.