Chỉ tiếc là, đàn ông lại cứ nghĩ đàn bà chẳng bao giờ dám rời đi, cứ hẹp hòi ích kỷ với vợ mình. Để rồi khi đánh mất lại hối hận, lại dằn vặt cả đời về sau…
Ngày anh lấy chị, anh chưa có gì trong tay. Chị không chê anh nghèo, không sợ cực khổ vất vả, chỉ mong anh thủy chung một lòng. Anh khi ấy nói với chị, tiền anh chưa có nhiều, nhưng lòng dạ nhất định cả đời đều dành riêng chị. Chị cũng chỉ cần một lời như thế, đồng cam cộng khổ cùng anh 7 năm dài.
Chị là người phụ nữ hy sinh không tiếc điều gì cho chồng. Từ ngày anh quyết định đi học thêm, mọi việc trong nhà chị đều cố gắng tươm tất trước khi anh về. Chị giúp anh soạn bài mỗi đêm, chị tìm kiếm tài liệu cùng anh, có khi chị còn thức trắng đêm cùng anh ôn bài thi cử. Khi anh có vốn liếng lập công ty riêng, chị cũng là người kề cận bên anh, giúp anh lo từng chuyện nhỏ nhất. Trên mọi chặng đường anh đi qua, dù là khổ cực vất vả, hay thành công vang dội đều chưa từng thiếu bóng dáng của chị.
Nhưng từ ngày có chút bạc tiền danh tiếng, anh bỗng đổi thay. Anh bắt đầu chê chị ăn mặc không biết chọn lựa, để bạn bè anh chê bai. Đến cả món ăn bao năm chị nấu, anh cũng nói không vừa miệng, vì đối tác đến chơi nhà không thích. Và từ đó, dù là chuyện gì chị làm anh đều không vừa mắt. Như chỉ vì chị, anh không được lòng đối tác để ký hợp đồng. Hay vì chị, bạn bè anh chẳng nể mặt gì anh…
Để rồi, anh có những người phụ nữ đẹp đi cạnh bên. Anh nói với chị đừng ghen tuông làm gì, chị không thể khôn khéo xinh đẹp như họ. Thế thì chị chỉ nên ở nhà, để anh ra ngoài kiếm tiền. Mà cũng có phải chị thua gì ai, chỉ là so với họ, thanh xuân của chị đã cạn rồi. Chị cũng đâu kém cạnh ai, khi từng giúp anh thành công như bây giờ.
Có chăng chắc là khi lộ trình của một người đàn ông đổi thay, họ sẽ muốn thay đổi cả người phụ nữ cạnh bên. Như anh bây giờ không chỉ muốn cho vợ con cuộc sống đủ đầy, còn muốn nhiều hơn giàu sang địa vị cho riêng mình, thế thì chị sẽ là điều hy sinh đầu tiên…
Một ngày khi trở về nhà, điều anh nhìn thấy chỉ là dáng vẻ bất cần của chị. Chị đòi ly hôn, không cần bất cứ món tài sản gì từ anh. Anh hỏi rốt cuộc chị cần gì hơn một người chồng biết làm ra tiền, khiến vợ con hãnh diện. Nhưng trước mọi câu hỏi như điên cuồng của anh, chị đều im lặng đến dửng dưng. Suốt gần nửa năm như thế, anh không chịu được thêm mà đồng ý ly hôn.
Hai năm sau ly hôn, anh vẫn có tiền và danh tiếng, chỉ loay hoay mãi chẳng tìm được một ngôi nhà để trở về sau mỗi ngày. Rồi anh gặp lại chị. Chị đi cùng một người đàn ông lạ, dáng vẻ chị rạng ngời lắm. Con anh gọi anh ta một tiếng “ba”, nụ cười cũng tươi tắn hơn xưa. Tim anh như ngừng đập vài nhịp, như trước mắt là những điều đã từng là của anh, giờ đã là của người khác.
Tối đó, anh không kiềm được gọi cho chị, như trách móc, như oán hận. Rằng người đàn ông kia có gì tốt hơn anh, anh ta có gì giỏi giang hơn anh? Chị bình thản trả lời, anh ta chẳng có nhiều tiền hơn anh, cũng không giỏi giang bằng anh. Nhưng anh ta mỗi ngày đều muốn ra đường cùng chị dù chị ăn mặc thế nào. Anh ta luôn ăn thật ngon lành với dáng vẻ hạnh phúc món chị nấu. Anh ta tự hào về chị, nuông chiều chị. Chỉ cần như vậy với chị đã là một người đàn ông đáng để chị hãnh diện. Mà nếu thứ chị cần chỉ là tiền bạc phù phiếm hay danh vọng hão huyền thì ngày trước cũng đâu có chọn anh.
Anh nghe vậy rồi cứ im lìm mà tắt máy…
Thật ra, đàn ông tài giỏi sẽ khiến người phụ nữ đi cạnh bên hạnh phúc. Còn đàn ông bất tài chỉ khiến vợ bất cần mọi thứ mà rời đi chẳng tiếc gì. Bất cần là vì chẳng cần người không xứng đáng, không tiếc vì đã từng hy sinh vun đắp. Đến cùng, đàn ông đâu chỉ hơn nhau chút tiền kiếm được hay chút danh vọng hão huyền. Đàn ông hơn nhau chính là có đủ yêu thương và trân quý người phụ nữ của mình.
Và phụ nữ, họ có thể hy sinh bao thứ vì chồng con, cũng có bất cần mà rời đi khi bị bỏ rơi trong cô đơn. Đàn bà, họ ở được thì cũng sẽ đi được, yêu được cũng có ngày bỏ được. Chỉ tiếc là, đàn ông lại cứ nghĩ đàn bà chẳng bao giờ dám rời đi, cứ hẹp hòi ích kỷ với vợ mình. Để rồi khi đánh mất lại hối hận, lại dằn vặt cả đời về sau…