Lắm lúc lại thấy, đàn bà cũ như tôi, có mấy bận được yêu thương chân thành đâu? Tôi không tự ti, chỉ là sự thật vẫn luôn như thế. Vì chấp nhận đàn bà cũ, quá nửa là điều không thể.
Tôi vẫn luôn nói với những người đàn ông đến trong đời mình rằng, tôi là đàn bà cũ. Thật ra chẳng có gì để khoe khoang cả, chỉ là, tôi luôn muốn thành thật với chính mình như thế. Dù rằng cái danh xưng ấy có bao phần đau lòng, tủi hờn đến nhường nào khi nhắc đến. Như thể có gì đã cũ mà không vướng xót xa đâu? Đàn bà đã cũ lại càng nhiều tê tái tổn thương
Tôi đã từng yêu, yêu nồng nàn và đầy thiết tha. Cũng như bao người đàn bà ngoài kia thôi, một lần yêu là như cho cả đời. Yêu cho hết, thương cho cạn, chưa từng nề hà nghĩ suy. Nhưng cái dại của đàn bà, cũng chính là vì yêu nhiều như thế. Vì có điều gì quá nhiều mà tốt đâu, tình yêu cho đi cũng vậy. Đàn bà càng yêu nhiều, càng cho đi không chút đắn đo, thì một khi bị bội bạc, lòng lại càng nhiều đổ vỡ. Vì vậy mà hoang hoải, mà chơi vơi như lòng đã cạn kiệt hết vốn liếng yêu đương. Tôi đã không biết mình bước qua những ngày tháng ấy như thế nào với chằn chịt những vết thương khó lành. Chỉ còn nhớ, bản thân đã mỏi mệt thế nào để bước ra khỏi đống hoang tàn đổ vỡ ấy, rồi lại bình thản với đời một nét cười cam chịu.
Người ta nói đàn bà cũ không còn trinh nguyên, quá nhiều đổ vỡ không hay. Ừ thì vậy, nhưng có mấy ai nhìn thấy chúng tôi đã từng đau lòng thế nào? Người ta cũng bảo, đàn bà như chúng tôi mạnh mẽ đến kiên cường, gan lì đến quật khởi, có gì mà không dám làm? Thật ra, chẳng có người phụ nữ nào sinh ra đã có thể mạnh mẽ. Là cuộc đời dạy tôi , muốn có bản lĩnh, phải trả giá bằng những tổn thương chồng chất không ngơi nghỉ. Đàn bà cũ, càng kiên cường thì lòng càng lắm đổ vỡ u buồn. Chỉ là, chúng tôi không có sự lựa chọn nào khác. Nếu không mạnh mẽ, không tự thương lấy mình, thì còn ai có thể thương chúng tôi được đây?
Có từng khóc đến không thở nổi, cũng sẽ biết bản thân vẫn còn có thể cười bình yên thế nào. Để mỗi ngày đi qua, biết mình phải khóc thế nào cho xứng, cười thế nào cho đủ. Đàn bà cũ, chính là như vậy. Như thể ai đã từng bước qua tổn thương đều sẽ không còn là những kẻ mơ mộng hão huyền. Tôi đã không còn đủ niềm tin cho thứ tình yêu mà ai ai đều tôn thờ.Vì đã từng biết bất hạnh có mùi vị thế nào nên lại ngại hy vọng, sợ khát khao. Dù rằng tôi vẫn muốn tình yêu, vẫn mong được thương nhớ. Nhưng có chăng, chỉ là chút mơ hồ để cuộc sống thêm màu sắc đủ đầy.
Tôi không đánh đồng đàn ông trên thế gian này đều là đàn ông tệ. Chỉ là, không quá nhiều đàn ông đủ tốt, bản lĩnh và bao dung để nắm tay tôi cả đời. Kẻ hôm nay đến không đủ kiên trì, kẻ đi không thể dũng cảm. Cũng có người muốn ở bên tôi cũng chỉ vì họ cần tôi vào một thời điểm nào đó. Qua rồi, hết thảy đều hóa dối lừa. Lắm lúc lại thấy, đàn bà cũ như tôi, có mấy bận được yêu thương chân thành đâu? Tôi không tự ti, chỉ là sự thật vẫn luôn như thế. Vì chấp nhận đàn bà cũ, quá nửa là điều không thể. Bản thân tôi lại có quá nhiều đổ vỡ để đặt trọn hết thảy niềm tin dù người ta có chân thành thế nào. Đã đi qua bão tố, sẽ càng biết thận trọng, như một té ngã sẽ bước đi không thể chắc. Tôi luôn bảo vệ chính mình bởi sự khó hiểu và cố gắng không ngừng nghỉ để sống cho chính mình. Không quá cần bất cứ ai, cũng chẳng trao ai hết thảy.
Chị tôi hay bảo tôi khờ, sao cứ phải gọi mình là đàn bà cũ, đau lòng lắm. Nhưng tôi luôn nghĩ, tôi không thể sống tốt nếu không là chính mình. Quá khứ đã qua dù biến tôi thành đàn bà cũ, ghim vài nhát đau thương vào tim tôi, thì đó vẫn đã là những gì tôi lựa chọn. Và người ta chỉ có thể sống tốt hơn khi tập bước qua quá khứ. Tôi muốn mình vẫn có thể là chính mình, dù có bao nhiêu vết thương đang mang đi chăng nữa. Ngay cả khi người ta không thể yêu tôi chân thành, tôi vẫn phải yêu lấy chính mình. Tổn thương rồi sẽ dạy ta trưởng thành không chút e ngại. Đàn bà cũ, đến một lúc sẽ thấy bình yên như thế. Đàn bà cũ, nhiều đau thương sẽ lại càng nhiều nghị lực, bền bỉ đến không ngờ như thế…