“Tôi yêu tiền, biết tiêu tiền, làm việc hợp pháp để dành thêm tiền hưu trí thì có gì sai. Nói về tiền bạc, nếu bạn chưa trải qua cảm giác nghèo khó sẽ rất khó hiểu!”, bà Lin Yuping chia sẻ.
Câu chuyện thực tế của bà Hương, 65 tuổi được chia sẻ trên diễn đàn MXH đang nhận được sự quan tâm của mọi người.
Tôi tên là Hương, 65 tuổi. Tôi xuất thân trong một gia đình nghèo khó. Để được đi học đại học là cả hành trình nỗ lực gian nan, chiến đấu chống lại số phận.
Cũng như bao cô gái khác, đến tuổi lập gia đình, tôi lựa chọn kết hôn với một người đàn ông tuy học không cao nhưng gia cảnh khá giả. Chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà, được bố mẹ nuông chiều từ nhỏ, công việc là kinh doanh tự do. Sau khi lấy chồng, tôi sinh hạ được một cô con gái, vì điều này khiến bố mẹ chồng tôi không vui.
Nhưng bạn biết đấy, tôi đâu thể làm được gì khác? Nó không giống như bài kiểm tra ở trường – nơi bạn chỉ cần học tập chăm chỉ và chạy nước rút là có thể đạt kết quả cao. Cuộc sống tạm êm đềm trôi qua vào mấy năm đầu, lúc đó tôi là giáo viên tại ngôi trường nhỏ.
Tuy nhiên đến khi con 6 tuổi, tôi phát hiện chồng phản bội mình. Mới đầu, mẹ chồng không ủng hộ mối quan hệ ngoài luồng nhưng sau khi biết cô ta có thai là bé trai liền thay đổi thái. Cô ta đòi hỏi phải có danh phận, được pháp luật công nhận và tôi là người ngậm ngùi rời căn nhà đó. Sau khi ly hôn, tôi có khoản tiền lớn từ việc chia tài sản. Tôi tự mình nuôi con gái mà không nhận thêm một đồng trợ cấp từ chồng cũ. Nhờ sự chăm chỉ làm việc nên cuộc sống 2 mẹ con dần ổn định, không có quá nhiều vất vả.Công việc giáo viên rất quan trọng với tôi. Tuy nó không giúp tôi giàu chỉ sau một đêm nhưng có thể đảm bảo nguồn thu nhập, giúp mẹ con sống tốt. Nhờ chăm chỉ làm việc, thời gian sau tôi mua thêm được căn nhà khác – dự tính làm của hồi môn cho con cái.Tuy nhiên vào thời điểm đó, thị trường bất động bắt đầu khởi sắc. Năm 2011, căn nhà tôi mua tăng gấp 3 so với giá trị ban đầu. Tôi quyết định bán đi, mua thêm 2 căn nhà nhỏ nữa. Sau nửa năm, giá nhà lại tăng và tôi có khoản tiền lớn từ việc mua đi bán lại các căn nhà. Nhờ thức thời kinh doanh bất động sản giúp tôi sở hữu khối tài sản kếch xù, cuộc sống không áp lực.Bằng số tiền kiếm được, tôi đầu tư rất nhiều vào việc học của con. Tôi cho con học ở ngôi trường tốt nhất, tham gia các khóa đào tạo chất lượng cao và trải nghiệm các công cụ học tập tiên tiến. May mắn thay, con tôi ngoan ngoãn, học hành siêng năng, cuối cùng thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Điều này coi như đã hoàn thành được tâm nguyện lớn nhất của tôi.
Ra trường, con gái tôi đi làm và kết hôn với một người đàn ông lớn hơn con 10 tuổi. Tôi không hài lòng, muốn con đi làm tích lũy kiến thức cùng kinh nghiệm vài năm rồi mới kết hôn. Hơn nữa, bạn trai hơn con nhiều tuổi có thể dễ xảy ra bất đồng quan điểm khi chung sống.
Nhưng cuối cùng, tôi đành chấp nhận thỏa hiệp với con. Sống lâu trên đời, tôi nhìn thấu mọi khó khăn mà con gái tôi sắp phải trải qua. Đúng như dự đoán, trải nghiệm của con giống hệt với tôi trước đây – gặp phải mẹ chồng khó tính. Con tôi bị kiểm soát tài chính, thời gian nên càng về sau, thời gian tôi gặp con càng ít dần. Nhất là sau khi con gái sinh cháu ngoại, con càng không có nhiều thời gian dành cho tôi.
Tuổi già vẫn nên làm việc để đầu óc minh mẫn
Sau khi nghỉ hưu, tôi mở cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường nhưng công việc kinh doanh chỉ ở mức trung bình vì thời đại ngày nay, mọi người đều mua sắm trực tuyến. Sau đó, tôi lại cùng bà bạn thân mở thêm quán nướng, tạo nguồn thu mới.
Nhưng chỉ sau một thời gian, do mâu thuẫng với bạn nên tôi buộc phải đóng cửa quán. Tôi không thích làm việc với người khác vì đã quen với sự tự do. Có lẽ tôi đã nhìn thấu dù chồng, bố mẹ chồng, con gái hay bạn thân đều không đáng tin cậy. Họ chỉ là người qua đường trong cuộc đời nên tôi chưa bao giờ từ bỏ việc kiếm tiền. Chỉ có tiền mới có thể mang lại cho tôi cảm giác an toàn.
Từng có lúc, tôi nghĩ rằng với tài sản hiện tại, tôi có thể an nhàn nghỉ ngơi mà không lo ngại. Nhưng sau một thời gian ngày ăn 3 bữa, chẳng làm gì ngoài việc ngồi xem điện thoại khiến cơ thể mệt mỏi, khó chịu. Tôi chợt nhận ra, lao động mới giúp tinh thần phấn chấn, đầu óc minh mẫn.
(Ảnh minh họa)
Thế rồi học tập giới trẻ, tôi tạo ra các video chia sẻ cuộc sống hưu trí hàng ngày. Dần dần, kênh của tôi có nhiều người theo dõi, họ chia sẻ rằng thấy các video thú vị bởi cách nói chuyện mộc mạc, dễ thương. Nội dung xoay quanh những điều bình dị, từ cách dọn dẹp nhà cửa, bí quyết chăm sóc sức khỏe, cách chọn đồ gia dụng, phương pháp giáo dục con,…
Bằng cách này, bây giờ tôi đã là một blogger. Ngoài lương hưu, số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng thì giờ tôi có nguồn thu nhập thụ động khá lớn. Có thể mọi người nói rằng, đã lớn tuổi thì đừng quá đặt nặng vấn đề tiền bạc. Nhưng với tôi, ai cũng có cách sống riêng. Tôi yêu tiền, biết tiêu tiền, làm việc hợp pháp để dành thêm tiền hưu trí thì có gì sai. Nói về tiền bạc, nếu bạn chưa trải qua cảm giác nghèo khó sẽ rất khó hiểu!
Vào năm ngoái, tôi tài trợ 200.000 triệu cho một trường Tiểu học vùng núi. Tuy số tiền không nhiều nhưng mang đến sự ấm áp, thắp lên tia hy vọng cho các em. Tôi dùng sức lực, tài chính ít ỏi của mình để đóng góp cho xã hội vì đồng cảm với tuổi thơ khó khăn của mình. Tôi nghĩ rằng đôi khi chỉ bằng một hành động tử tế có thể thay đổi cả cuộc đời người khác.
Huyền thoại gay cấn giữa Adidas và Puma: Từ anh em ruột thịt đến kẻ thù ‘không đội trời chung’, chia cắt cả một thị trấn suốt 70 năm
Puma và Adidas là hai thương hiệu thể thao đình đám chưa bao giờ muốn chung chiến tuyến. Nhưng hai “ông lớn” tạo ra chúng lại có chung một dòng máu.
Adidas và Puma là hai cái tên không còn xa lạ gì trong thế giới may mặc thể thao. Cách đây đúng 72 năm, Adolf Dassler thành lập thương hiệu Adidas. 1 năm sau đó người anh trai ruột của ông, Rudolf Dassler cũng tạo ra đối thủ cạnh tranh khét tiếng Puma. Tuy nhiên, ít ai hay biết sự thật rằng, cả Adidas và Puma sẽ không tồn tại nếu không vì cuộc tranh cãi huyền thoại nổ ra giữa hai “ông tổ” là anh em ruột thịt có chung niềm đam mê may giày.
Từ anh em một nhà, chung một đam mê đến kẻ thù “không đội trời chung”
Ban đầu, chỉ vì yêu thích, anh em nhà Dassler may thủ công những đôi giày đầu tiên trong phòng giặt ở nhà của họ tại thị trấn nhỏ Herzogenaurach, nước Đức. Dần dà đến sau này, năm 1919, họ cùng đổ chung tâm huyết xây dựng thương hiệu giày 2 sọc, thành lập xưởng may thể thao Gebrüder Dassler và gọi tắt là Geda. Thời điểm Thế vận hội Olympic năm 1936 ở Berlin, nhãn hàng Geda của họ làm mưa làm gió khắp thế giới khi những vận động viên đeo đôi giày 2 sọc huyền thoại này xuất sắc mang về tổng cộng 7 huy chương vàng, 5 huy chương bạc và đồng.
Đôi giày 2 sọc nhà Dassler làm mưa làm gió tại Thế vận hội Olympic năm 1936.
Tuy nhiên, ngay khi hình ảnh giày 2 sọc đang càn quét và chiếm lĩnh thị trường thì chiến tranh lại bất ngờ ập đến và làm bay biến tất cả. Trong Thế chiến II, Geda bất đắc dĩ bị chuyển thành một nhà máy sản xuất vũ khí, ông Rudolf phải làm quân dịch còn Adolf may mắn được ở nhà.
Xưởng giày Geda.
Khi Rudolf sống sót trở về từ chiến trường, anh em Dassler lại sóng bước bên nhau, tiếp tục thực hiện tâm huyết sản xuất những đôi giày chất lượng. Nhưng không ngờ, từ tháng 1 năm 1948, hai ông lớn ngành giày xảy ra xích mích rồi đột ngột quay lưng lại với nhau. Mối thù này chưa bao giờ được hóa giải kể cả khi cả anh em họ đã về với đất. Đến con cháu sau này của dòng họ Dassler cũng không hề hay biết nguyên nhân thật sự trừ những đồn đoán từ người ngoài.
Một giả thuyết cho rằng, Rudolf đã trốn khỏi mặt trận vào năm 1945 nhưng bị bắt trên đường trở về nhà. Và chính Adolf là người đã cung cấp cho phía quân Hoa Kỳ thông tin về anh trai mình để họ bắt giữ ông. Một tin đồn khác lại đi theo hướng Adolf ghen với anh trai vì ông này có dan díu với vợ mình. Rudolf hồi đó nổi tiếng là tay chơi lăng nhăng.
Cuộc tranh chấp nảy lửa xẻ đôi cả thị trấn Herzogenaurach
Hầu như không có ai sống tại thị trấn nhỏ nước Đức nằm ngoài ảnh hưởng của mối bất hoà bí ẩn. Vào thời điểm đó, ít nhất một người trong mỗi hộ gia đình đang làm việc cho Adidas hoặc không thì là Puma. Tính từ điểm giữa dòng sông Aurach, phía bắc là đất của Adidas, phía nam đổ đi là thổ địa của Puma, không ai được phép xâm phạm chủ quyền. Trong nhiều năm, có một câu lạc bộ bóng đá chỉ đi mỗi giày Adidas, ngược lại, cũng có đội tuyển chỉ tin tưởng dùng hàng của Puma.
Đến tận hôm nay, mối bất hoà huyền thoại Puma – Adidas vẫn còn tồn tại. Gia tộc Puma và gia tộc Adidas không bao giờ đội trời chung khi họ có tiệm bánh ưa thích riêng, có cửa hàng thịt riêng cũng như không bao giờ ghé đến cùng một quán bar.
Michael Dassler, cháu trai của “cha đẻ” Puma nhớ lại: “Việc nhân viên của Adidas mà đi vào một cửa hàng nhân sự Puma thường lui tới là điều không tưởng. Tuổi thơ của tôi được đánh dấu bằng cuộc tranh chấp Dassler. Trong ký ức của tôi, chưa bao giờ ông nội Rudolf và em trai có bất kỳ mối liên hệ nào với nhau. Không ai trong gia đình được phép nhắc đến cái tên Adidas.”
Những năm 1970, khi cặp anh em lần lượt qua đời, thi thể của họ cũng được chôn cất ở hai đầu đối diện nhau tại nghĩa trang thị trấn.
Herzogenaurach của hiện tại
Ngày nay, khách du lịch ghé thăm mảnh đất Herzogenaurach sẽ bị ấn tượng bởi độ sành điệu của dân bản địa nơi đây. Không kể già trẻ, không kể giày dép hay quần áo, hầu hết người Herzogenaurach đều mặc đồ của thương hiệu Adidas hoặc Puma.
Ông Hacker, Thị trưởng thị trấn cho hay: “Nếu ai đó đi ngang qua cửa nhà hoặc đến ghé chơi, ánh mắt của chủ nhà vẫn sẽ hướng xuống chân của người đối diện đầu tiên. Đó là thói quen cũ của thế hệ những người như tôi.” Vậy nên mới có chuyện Herzogenaurach bị gọi đùa là “Thị trấn của những cái nhìn hạ thấp”.
Thị trấn Herzogenaurach, nước Đức.
Hầu hết dân Herzogenaurach chỉ mặc đồ Puma hoặc Adidas.
“Mối thù truyền kiếp” của nhà Dassler đã không còn quá gay gắt kể từ khi Puma và Adidas trở thành công ty cổ phần thay vì doanh nghiệp gia đình như trước đây. Tuy nhiên, hiếm khi thấy cả hai thương hiệu đình đám này kết hợp với nhau. Nếu đến một sân chơi của trẻ em, bạn sẽ thấy chúng mặc đồ từ đầu đến chân là của độc một thương hiệu.
Quy định về trang phục không chính thức này trong thị trấn đôi khi còn khiến ngài Thị trưởng phải nhiều phen khổ sở. Ông này có gốc từ một gia đình về phe Puma: “Dì của tôi là một cựu chiến binh của Puma. Khi còn nhỏ, tôi chỉ có quần áo Puma, mặc một chiếc áo khoác Adidas là điều không bao giờ xảy ra.”
Nhưng vì bản thân là quan chức, ông luôn phải để tâm đến việc mặc cả hai thương hiệu vào những các dịp quan trọng nhằm giữ được sự trung lập. Sự việc thậm chí còn đi xa đến mức ông phải đi hai chiếc giày khác nhau khi tham gia một trận bóng giao hữu giữa hai công ty: Puma bên trái và Adidas bên phải.
Thị trưởng Hacker.
Sau nhiều thập kỷ đối đầu nhau, hai công ty tên tuổi đã tổ chức trận cầu giao hữu vào năm 2009, đúng dịp Ngày Hòa bình Thế giới của Liên hợp quốc để hoà giải mối quan hệ đã “đóng băng” từ lâu. Ông chủ của Adidas, Herbert Hainer, và Giám đốc điều hành Puma, Jochen Zeitz, cũng tham gia.
Nhưng ngay cả trong trận đấu giao hữu, cả hai thương hiệu đều không để lại ấn tượng tốt nào cho đối thủ: từ áo thi đấu đến trái bóng, mọi thứ đều có logo của riêng họ trên đó. Trong khi tỏ ra thân thiện trên sân cỏ, Puma và Adidas vẫn là đối thủ của nhau – ít nhất là trên thị trường.
Trụ sở của Puma vẫn nằm tại thị trấn Herzogenaurach, nước Đức.
Trụ sở Adidas cũng ngay gần đó.