Năm tháng trôi đi, mỗi người đều luôn tìm kiếm pháo hoa cuộc đời của mình.Như thể chỉ trong chớp mắt, thu đã đi qua. Như một cú trở người, già đi lúc nào không hay.
Những bông tuyết rơi báo hiệu mùa đông đã đến. Tuy vẫn đắm chìm trong sắc thu nhưng ta đã bước vào ngưỡng cửa đông. Sắc thu không còn, một mùa đông nữa lại đến như dự định. Bốn mùa cứ luân chuyển, lúc thăng lúc trầm, dường như chúng ta đã quen rồi, màu xanh xưa bị bao phủ bởi cái lạnh, hứa hẹn một tương lai có mùa xuân hoa nở.
Luôn tin rằng con người cần sống có nghị lực và tinh thần chiến đấu, tâm hồn phải thanh nhã, dịu dàng, khôn ngoan và điềm tĩnh.
Bánh xe thời gian lăn về phía trước, tuy có thăng trầm nhưng cũng có cái chất và thành tựu riêng, kinh qua bể dâu, trải qua những câu chuyện đầy màu sắc.
Bạn nghĩ rằng năm tháng dài đằng đẵng và buồn tẻ. Vậy thì hãy sống thật tốt trong những ngày buồn tẻ ấy.
Người ta thường nói rằng nếu muốn hạnh phúc trong cuộc sống thì phải có nhiều niềm vui. Nhưng trong mười người thì hết chín người không thể làm được chuyện này. Hạnh phúc là cái gì đó thật to tát, nhưng cũng rất nhỏ bé, tuỳ vào quan niệm của mỗi người.
Kinh qua đủ nhiều mới hiểu, chỉ có tĩnh tâm mới có thể đứng vững trong thế gian, không bị sóng gió đánh gục.
Tư tưởng của con người là một quá trình thăng hoa không ngừng nghỉ, là người bình thường chúng ta chỉ cần nhớ tới cái đẹp và giữ lấy tấm lòng lương thiện ban đầu. Không cần phải đắm chìm vào quá khứ tầm thường và đau buồn.
Vũ trụ rộng lớn vô biên, và sự sống chỉ là một hạt bụi nhỏ. Cuộc sống chỉ là một quá trình, nó đến rồi đi, cát bụi trở về cát bụi.
Cho dù thế giới có thay đổi thế nào đi nữa, nếu sở hữu lòng dung dị và nhân hậu, trái tim bạn sẽ tràn đầy và tươi sáng.
Ai chẳng thích cuộc sống giản dị, dễ dàng, đầy thơ ca và phong cảnh đẹp. Câu chuyện ở đây là bản thân có chịu tìm kiếm và nhận ra hay không mà thôi. Cũng giống như cùng đi trên một con đường, có người thấy vui vì phát hiện đóa hoa đã nở, có người chỉ nhìn vào vũng sình trước mặt mà thấy buồn, tức tối.
Nghĩ kỹ thì con người từ khi sinh ra như một tờ giấy trắng, lớn lên rồi chìm vào trần thế, trải qua biết bao đắng cay ngọt bùi, rồi tham sân si.
Con người có nhiều tham vọng hơn, hành lý tự nhiên nặng trĩu, lòng tự nhiên phức tạp, tâm hồn ngột ngạt, thế giới vẫn là thế giới cũ, nhưng họ đã thay đổi, tâm trạng cũng đã đổi thay.
Bao nhiêu ý nghĩ khó quên, bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu ngày bạn cảm thấy thế giới sắp sụp đổ, nhưng khi biết bỏ qua để ngẩng đầu đón ánh nắng mặt trời, cuộc đời sẽ đối xử với bạn thật dịu dàng.
Năm tháng trôi đi, mỗi người đều luôn tìm kiếm pháo hoa cuộc đời của mình. Một ngày nọ, sau ngàn chuyến đi, bản thân không còn sống đúng với vẻ ngoài trẻ trung của mình nữa, chỉ còn câu chuyện về những thăng trầm của cuộc đời còn mãi mãi khó quên.
Thời gian không có ranh giới, nhưng cuộc đời có những bến bờ riêng. Chỉ cần giữ một trái tim dung dị, bạn mới có thể mỉm cười nhìn giông bão cuộc đời.
Tất cả chúng ta đều là khách qua đường đối với thời gian. Nhưng đã như thế, tại sao còn phải cố gắng kiên trì?