Cho vay một phút, đòi nợ hai năm

Lúc bạn gặp khó khăn và hỏi vay tiền, tôi chuyển khoản liền sau một phút. Đến khi tôi muốn lấy lại tiền, họ lảng tránh suốt hơn hai năm.

Tôi đồng ý với quan điểm của tác giả bài viết “Cho người thân vay một tỷ đồng nhưng 10 năm không trả”. Tuy tôi chưa rơi vào hoàn cảnh cho người thân vay tiền mà không trả, nhưng bản thân cũng gặp không ít rắc rối khi cho bạn bè mượn tiền trong khoảng thời gian Covid-19. Thấy bạn bè khó khăn, vật lộn với cuộc sống, nên khi họ hỏi vay, tôi đồng ý giúp liền mà không cần suy nghĩ. Trong vòng chưa tới một phút, tôi đã chuyển khoản ngay cho họ, có người 20 triệu, có người 50 triệu, có người gần 100 triệu đồng.

Lúc ấy, tôi nghĩ là họ khó khăn thật, hơn nữa số tiền đó không lớn với tôi nên mình càng muốn giúp đỡ bạn bè. Năm nay, công việc của tôi không tốt nên thu nhập bị giảm sút. Cần tiền để lo liệu cuộc sống, tôi có mở lời hỏi mấy người bạn khi trước cho mình xin lại số tiền cho mượn khi xưa. Thế nhưng, đáp lại tôi, có người thì trả lắt nhắt vài tháng một lần, mỗi lần 5-10 triệu đồng; có người im luôn và không trả đồng nào.

Khi tôi làm căng, hỏi đòi tiền liên tục thì các bạn mới trả nhỏ giọt, khi có khi không. Trong khi đó, lúc họ mượn tiền, tôi đã nói rõ rằng tôi sẽ báo trước hai tháng khi cần lấy lại tiền và các bạn phải trả hết một lần như lúc tôi cho vay. Tất nhiên, khi đó, bọn họ đều đồng ý và hứa hẹn giữ đúng lời, vậy mà tới nay đã hơn hai năm rồi mà tôi vẫn không thu lại được bao nhiêu số tiền mình cho mượn.

Sáng nay, lúc viết những lời này, tôi cũng chủ động nhắn tin cho hai người bạn đã vay tiền khi trước. Trong đó, có một người trả lời tôi rằng “đang cố xoay” (người này trả từng đợt cho tôi 5-10 triệu đồng mỗi vài tháng); còn người kia im bặt, không thèm trả lời tin nhắn của tôi luôn. Có thể họ khó khăn quá nên mới trốn tránh như vậy, tôi cũng không muốn làm căng chuyện này thì nể bạn, mà có làm căng cũng chưa chắc đòi được tiền nên tôi đành kệ vậy.

Thực ra, tôi cũng không đến mức quá thê thảm nếu không đòi được nợ, chỉ là muốn lấy tiền về để lo việc riêng, cũng như có điều kiện để giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn khác vào cuối năm. Vì năm nay kinh tế khó khăn, người dân xóm tôi cũng cần giúp đỡ nhiều hơn nên tôi muốn gom được bao nhiêu thì sẽ đem đi giúp lại người khác. Còn nếu bạn tôi vẫn chây ỳ không trả thì tôi cũng xem là giúp bạn trong lúc khó khăn này, không sao cả. Nhưng họ sẽ không bao giờ mượn được tôi lần sau nữa bởi lòng tự trọng không có, uy tín cũng đã mất luôn rồi.

Sau lần này, tôi rút ra được nhiều bài học xương máu, đó là nếu bạn bè hỏi mượn 50 triệu thì tôi sẽ chỉ chuyển cho họ 5 triệu đồng, xem như cho luôn nếu họ không có ý định chủ động trả lại, hoặc tôi sẽ thẳng thừng từ chối luôn cho đỡ phiền. Lúc tôi có tiền thì rất thoải mái với bạn bè, nhưng lúc tôi khó khăn thì các bạn vẫn nghĩ tôi giàu rồi nên không cần trả, thật nực cười.