Chiến đấu trên chiến trường, xa vợ con, đa phần bình sĩ đều có nhu cầu sinh lý. Vậy họ giải quyết bằng cách nào?
Trong thời cổ đại, khi đối mặt với cuộc chiến, sự ưu thế rõ ràng nằm ở bên có số lượng binh lính lớn hơn. Số lượng binh lính trong một đội quân được xem là một trong những yếu tố quan trọng để đánh giá hiệu suất chiến đấu. Tuy nhiên, quân số đông đảo như hàng chục hoặc hàng trăm nghìn binh lính không phải là điều dễ dàng để quản lý mỗi khi hành quân. Nhiều vấn đề nhỏ trong cuộc sống hàng ngày có thể trở thành rắc rối lớn trong quân đội.
Hầu hết các binh lính thường ở độ tuổi từ thanh niên đến trung niên, thời kỳ mà họ đầy năng lượng và khao khát sinh lý không thể tránh khỏi. Điều này không chỉ không tốt cho sức khỏe của quân đội, mà còn ảnh hưởng đến hiệu suất chiến đấu nếu tình trạng trở nên nghiêm trọng. Vậy, trong tình trạng xa nhà, những binh lính này phải làm gì khi “nhớ vợ”? Thực tế, những vấn đề này đã được xem xét từ lâu và đã có 4 giải pháp được đề xuất.
Vậy, trong tình trạng xa nhà, những binh lính này phải làm gì khi “nhớ vợ”?
Đối với tổng tư lệnh và các tướng lĩnh cấp dưới trong quân đội, họ thuộc tầng lớp lãnh đạo và thường được ưu ái đặc biệt. Thông thường, các tướng lĩnh sẽ đưa người thân của mình đi cùng khi ra trận để giải quyết một phần của những lo âu cá nhân. Mặc dù việc đưa vợ đi cùng giúp những người lính dễ dàng hơn trong việc quan tâm và giải quyết các nhu cầu cá nhân, nhưng điều này cũng có thể gây ra nhiều vấn đề phức tạp.
Binh lính thời xưa giải quyết nhu cầu sinh lý bằng cách nào?
Vậy đối với những người lính bình thường, làm thế nào để giải quyết những vấn đề cá nhân của họ?
Đầu tiên, trong cuộc chiến cổ đại, không phải lúc nào cũng có sự hành quân bên ngoài. Khi không có căng thẳng chiến sự, hoặc khi đóng quân ổn định ở một nơi, binh lính được “nghỉ phép” và được tự do di chuyển. Lúc này, họ có thể về quê sum họp với vợ, hoặc đến các thị trấn gần đó để giải trí.
Thứ hai, trong thời cổ đại, các nơi “tiện nghi” với quân đội được thiết lập, nơi binh lính có thể giải trí theo quy định. Các phụ nữ được chọn vào nơi “an ủi” trong quân đội không chỉ là những phụ nữ góa chồng, mà còn có thể là những người phạm tội đang bị trừng phạt.
Thứ hai, trong thời cổ đại, các nơi “tiện nghi” với quân đội được thiết lập, nơi binh lính có thể giải trí theo quy định.
Thứ ba, sau khi chiếm thành, nhiều đội quân được phép cướp bóc tài sản của kẻ địch, bao gồm cả người. Mặt khác, việc này cũng có thể thị uy và tạo ra sự sợ hãi. Trong tình huống này, nhiều binh lính sẽ lợi dụng cơ hội để giải quyết vấn đề sinh lý của mình bằng cách bắt giữ những phụ nữ trong thành mà họ chiếm được. Tuy nhiên, hành vi này thường gây phẫn nộ và không nhân văn.
Thứ tư, một giải pháp nhân văn là khuyến khích binh lính viết thư. Những người đã có gia đình thường viết thư cho vợ để thể hiện tình cảm và lo lắng. Còn những người chưa lập gia đình thì thường viết thư cho gia đình, bày tỏ lòng biết ơn và quyết tâm chiến đấu để bảo vệ quê hương. Phương pháp này không chỉ không tốn kém, không làm tổn thương người khác mà còn giúp nâng cao tinh thần chiến đấu trong quân đội.