Chúng ta cùng lắng nghe những chia sẻ của Hoài Xuân dưới đây để hiểu hơn về những cảm xúc của bạn khi lựa chọn tham gia chương trình kỹ sư làm việc ở Nhật nhé!
Thân chào các bạn Kaizen! Mình là Hoài Xuân, học viên lớp KS15. Ngay khi tốt nghiệp đại học, mình ngay lập tức đăng ký vào trường KAIZEN học. Lúc đó định hướng về tương lai của mình còn rất mơ hồ, mình chỉ biết một điều là làm sao mình có thể có việc làm thật nhanh.
Mình rất hay like những trang tìm việc làm và tình cờ mình mình thấy trang web giới thiệu ESUHAI rất hoành tráng. Theo tâm lý thì lúc đầu mình không tin đâu, nhưng cái tính ngông cuồng của tuổi trẻ làm mình muốn thử trải nghiệm một lần, mình bắt đầu đăng ký tham gia các vòng sơ tuyển để được nhận vào trường.
KHOẢNG THỜI GIAN ĐẸP NHẤT
Những ngày bập bẹ học những chữ tiếng Nhật đầu tiên, quả thật mình đã bị sốc ngôn ngữ kinh khủng. Nhưng đó là lần đầu tiên mình cảm thấy mình được học một cách thật sự. Đó là lúc mình nhận ra là mình đang muốn gì và để đạt được điều đó mình phải có một định hướng cụ thể như thế nào. Mình đã suy nghĩ rất nhiều và ngay sau khi vừa kết thúc tháng học dự bị, mình về quê báo tin với nhà là “Mẹ ơi! Con sẽ đi Nhật với tư cách là một kỹ sư”, rồi ngày hôm sau mình dọn đồ lên thành phố mướn nhà trọ gần trường và nhập học chính thức.
Lớp học chính thức có khoảng 28 bạn nhưng chỉ có một mình Xuân là nữ, nhưng cũng chính vì mình là nữ và là thành viên nhỏ tuổi nhất lớp nên được các anh xem như em gái và rất được cưng chiều. Thời gian học một ngày trên lớp tận 8 tiếng, ăn chung, học chung, đôi lúc cũng ngủ trưa chung, ròng rã cũng cả năm trời nên mọi người xem nhau như anh em trong nhà, thường kể nhau nghe về cuộc sống… Có thể nói đó là khoảng thời gian đẹp nhất khi mình có những người anh cùng chung chí hướng.
KHÓ KHĂN VÀ NỖ LỰC
Có rất nhiều khó khăn khi mình tham gia chương trình do ngành học của mình khá hiếm nên khó chọn công ty. Mình còn là con gái nên hướng đi gia công cũng rất khó. Khi mới vào học thì mình hoàn toàn không thể hiểu tiếng Nhật và phong cách làm việc nên rất hay bị thầy cô la, mà thầy cô người Nhật mà la thì mình lại càng không hiểu… sau này khi mình hiểu rồi thì sai phạm cũng ít đi và mình đã dần quen.
Vì ngành hiếm nên mình đã trải qua một thời gian rất lâu mới có thể đậu phỏng vấn, mình đã nghĩ chỉ cần mình không bỏ cuộc thì dù chỉ một tia sáng còn sót lại cũng phải cố gắng đến cùng. Niềm tin cho mình sức mạnh để tiến lên và trên tất cả chính là lòng tin mà mọi người dành cho mình.
Mình trải qua 5 lần phỏng vấn, mỗi lần rớt phỏng vấn mình rất buồn, nhưng khoảnh khắc mà mình cảm động nhất lúc ấy mà không bao giờ quên được là “hình dáng đồng đội” đứng trước cổng cả tiếng đồng hồ để đợi mình nhận kết quả đi ra, điều đó hạnh phúc vô cùng, không thể nói lên lời! Lúc mình rớt, mình cứ lủi thủi đi ra, mình thường hay nói nhỏ với “đồng đội” là “lại xin lỗi nhé” rồi mình được xoa đầu và động viên “lần sau sẽ được thôi” – Sự tin tưởng và cổ vũ của “đồng đội” làm mình không bao giờ ngừng cố gắng cả.
Lúc mình có kết quả đậu phỏng vấn, có “đồng đội” vui đến mức bỏ dở phần cơm vừa kêu ra…những khoảnh khắc đó mình không thể nào quên được. Có kết quả trúng tuyển rồi thì mình càng phải cố gắng hơn, vì đó mới chỉ là sự bắt đầu, cuối cùng mình đã đến được điểm bắt đầu của cuộc đời mình.
HÃY XÂY DỰNG “CƠ NGƠI” VỮNG CHẮC
Hãy mạnh dạn làm điều bạn muốn, bất kể là công việc gì vì chính khi bạn thử làm, bạn mới biết mình thích điều gì, đừng phân vân quá lâu vì nó không giải quyết được vấn đề. Chúng ta còn trẻ thì ngại gì thử thách, phải không các bạn?
Mình đặc biệt muốn nói cùng các bạn nữ rằng: Bất kể là nam hay nữ trong xã hội hiện nay đều công bằng. “Cuộc đời sẽ không vì bạn là con gái mà thương hoa tiếc ngọc. Đã qua rồi cái thời, sinh ra là phận con gái thì cuộc đời phải luôn gắn liền với hai từ An Phận”. Nhất là khi chúng ta đang sống trong một xã hội hiện đại, phụ nữ càng cần được tôn trọng và sống một cuộc đời tươi đẹp nhất. Và dù phụ nữ là phái yếu mỏng manh, luôn cần được che chở nhưng nếu bạn muốn được làm chủ cuộc đời bạn, luôn xinh đẹp và kiêu hãnh thì nhất định phải không ngừng nỗ lực. Đừng quá tin vào những thước phim ngôn tình rằng sẽ có một người đàn ông hoàn hảo mang đến cho bạn tất cả những thứ bạn muốn, bởi vì bạn đang sống ở đời thực, nơi không thiếu sự phũ phàng và khắc nghiệt.
Các bạn là nữ một khi đã chọn học khối ngành kỹ thuật thì đã là một thử thách rồi, nếu vượt qua được rồi thì bạn còn ngại gì nữa, hãy tự tin nắm bắt cơ hội để trải nghiệm nhiều hơn nữa sau bốn năm đèn sách. Hãy mạnh mẽ hơn các bạn nhé, hãy tự tin theo đuổi đam mê của chính mình và đừng quên chăm sóc bản thân luôn xinh đẹp mỗi ngày, con gái là phải xinh, xinh theo cách của chính mình!
Ở Nhật, để làm một việc chuyên môn thì đòi hỏi chúng ta phải rèn giũa ít nhất ba năm, nằm gai nếm mật, muôn phần thử thách. Nhưng cái bạn nhận được là cả một thanh xuân vô giá. Giả sử ở Việt Nam, bạn cứ làm một công việc nhàn hạ và lãnh 10 triệu đồng mỗi tháng, đừng vội mừng vì những điều nhàn hạ. Tại sao? Bởi vì nếu năng lực của chúng ta chỉ dừng lại ở mức nhàn hạ mà không được trau dồi thêm những kinh nghiệm khác thì quả thật 10 triệu đó mỗi tháng chỉ dùng để mua thanh xuân của bạn. Hãy nhớ rằng, thanh xuân của chúng ta không dừng lại ở chỗ chỉ 10 triệu mỗi tháng nhé vì thanh xuân là thứ vô cùng quý giá.
Có một số bạn đã ngại việc sống xa nhà. Bạn hãy nghĩ một điều đơn giản thế này, hạnh phúc không phải thứ tự nhiên mà có, hạnh phúc là chúng ta phải tìm kiếm, cứ sống cùng nhau chắc gì đã hạnh phúc, sống cách xa nhau chắc gì đã đau buồn. Nếu bản thân mỗi người đều có mục đích sống, lý tưởng sống thì cái chúng ta cần chính là sự ủng hộ của những người thân yêu.
Hãy vì bản thân mà sống, vì ước mơ lớn lao mà sống và đừng đổ lỗi cho số phận, bạn hãy tưởng tượng đến một ngày, khi đã trải qua bao nhiêu giông tố, cay đắng ngọt bùi, cuối cùng bạn thực hiện giấc mơ của mình, điều đó không chỉ khiến bạn hạnh phúc mà khi đó, bạn sẽ là niềm tự hào to lớn của người thân yêu của bạn. Sự trưởng thành của một người con chính là món quà lớn nhất và ý nghĩa nhất đối với cha mẹ. Bạn bè của mình, khi hỏi qua Nhật làm việc cực không, ai cũng bảo rất cực, nhưng chẳng một ai muốn trở về, vì cái họ nhận được là rất nhiều, nhiều hơn so với cái cực khổ của họ. Cực để có tương lai, cực để có kinh nghiệm, cực để có tiền, cực để có thanh xuân…
Bạn hãy nghĩ, sau 5 năm 10 năm phiêu bạt nơi xứ người, thứ ta mang về chính là một CƠ NGƠI chứ không đơn thuần là công việc nhàn hạ. Có được MỘT CƠ NGƠI VỮNG CHẮC, lúc đó chính là lúc cảm xúc vỡ òa vì hạnh phúc, chạm tới được giấc mơ đó chính là điều tuyệt vời nhất mà cuộc đời mỗi người đều khát khao.
******