“Sao em nhỏ mọn thế nhỉ?”, “Em buồn cười thật, có thế mà cũng trách móc”,… đó là những câu cửa miệng Cường dành cho Mai. Họ kết hôn đến nay cũng ngót 10 năm nhưng cô cảm giác, anh chưa 1 lần đứng vào vị trí của cô để lắng nghe và thấu hiểu vợ mình.
1 ngày cuối tuần như mọi ngày, Mai đi chợ bày biện làm món nọ món kia vì thông thường nhà chị chồng sẽ về chơi 2 ngày thứ bày, chủ nhật. Nghe thì có vẻ áp lực nhưng thực chất chị chồng Mai là người hiểu biết, thoáng tính và luôn chủ động làm mọi việc cho em dâu.
Mâm cơm tươm tất được dọn ra, mỗi thành viên trong gia đình sẽ được Mai chuẩn bị 1 món khác nhau. Các cháu ăn rất hăng hái, anh chị cũng khen ngon nhưng Cường luôn tỏ 1 thái độ khó chịu. Anh quan niệm 1 tuần anh chị cho cháu về 1 lần thì Mai phải chủ động mọi thứ, không được để chị đi chợ không mua bán gì. Nhưng mẹ chồng thì luôn thích đồ con gái mua mà không cần biết chất lượng nó thế nào.
– Món này lạ thế, lạnh thế này ăn hợp đấy, chị Liên mang về à?
– Dạ không, mợ làm đấy mẹ ạ.
Mặt mẹ chồng Mai đang từ vui vẻ bỗng lạnh nhạt, chuyển ngay sang chuyện khác. Cô thật không hiểu nổi tại sao bà lại có phản ứng như thế.
Mai nhỏ nhẹ đáp: “Món này con làm rồi mà, hôm ấy anh Cường nhà con còn ăn 4 bát cơm”.
Tưởng chừng chỉ là câu chuyện đơn giản nhưng mọi người cam đoan là chưa bao giờ ăn. Mẹ chồng Mai còn giải thích: “Ngày xưa cái Liên chưa đi lấy chồng nó hay làm chứ tôi nhớ sao nhầm được”. Cường cũng vào hùa bảo vợ nhớ nhầm.
Không hiểu sao mà Mai cảm thấy tủi thân vô cùng. Cô vào nhà vệ sinh quệt nước mắt.
Đêm đó, tay cầm điện thoại nhìn lại ảnh mâm cơm năm ngoái có món đó bao nhiêu uất ức mấy năm qua ùa về làm Mai khóc thành tiếng. Cường cáu gắt mắng vợ: “Em có thôi đi không, có mỗi việc cỏn con nhai đi nhai lại. Mà em nhịn mẹ 1 câu thì em chết à”. Nhưng điều cô đau lòng là sự tôn trọng của chồng dành cho cô chứ không phải những thứ khác.
Mai nhớ lại ngày còn yêu nhau, cô hay có thói quen ăn phở sẽ ăn thịt nhúng chín kĩ, mùa đông phải gắn bông vào tai mới ngủ ngon và rất nhiều thói quen khác nhưng Cường đều nhớ.
Có lần cô hỏi sao anh nhớ được nhiều tiểu tiết thế, anh trìu mến đáp: “Tại vì anh yêu em, anh biết ơn những gì em đã làm cho anh, cho cả những người thân của anh. Thế mà cũng hỏi”.
Vậy mà giờ đây anh lại càu nhàu: “Làm được tí việc cũng kể công như ban ơn cho người khác”.
Đến bao giờ đàn ông mới chịu hiểu phụ nữ không có nghĩa vụ phải phục vụ nhà chồng và họ cũng không đòi hỏi điều gì quá đáng. Họ chỉ muốn được yêu thương, công nhận và trân trọng.
Đàn ông đôi khi nghĩ phụ nữ tư duy hạn hẹp, nhỏ mọn và hay chấp nhặt. Thế nhưng các anh quên mất 1 điều, phụ nữ hạnh phúc là nhờ những điều nhỏ nhặt ấy góp vào. Họ có thể hi sinh, có thể làm bất cứ điều họ không thích, thậm chí quá với sức lực nhưng vì các anh, vì những người từng xa lạ giờ đã thành gia đình thứ 2 họ vui vẻ nỗ lực. Và điều họ cần là sự công nhận, là những khích lệ động viên, là tình cảm đền đáp chân thành.
Có lẽ sẽ vẫn nhiều người nói phụ nữ như Mai hơi nhạy cảm, suy diễn hoặc phức tạp hóa vấn đề nhưng món ăn nó chỉ là đại diện cho tất cả những uất ức bấy lâu cô ấy phải chịu đựng. Thực tế sẽ có những thứ vô cùng nhỏ nhặt nhưng lại trở thành mồi lửa làm cháy bùng cả ngôi nhà.
Không có ai vô tâm quá mức, không có ai trí nhớ quá kém đâu, chỉ là sự để tâm của họ không dành cho bạn, vị trí của bạn trong lòng họ không đủ để cạnh tranh với những yếu tố khác mà thôi.
Đối với phụ nữ, không có 1 loại mỹ phẩm nào đắt giá bằng sự tử tế của đàn ông. Kể cả họ có bị cả thế giới quay lưng nhưng chỉ cần người chồng đầu ấp tay gối hiểu họ, cho họ động lực thì phụ nữ sẽ kiên cường hơn bao giờ hết.
Phụ nữ cũng như trang sức quý vậy. Ban đầu cũng lóng lánh, giá trị đấy nhưng các anh muốn vợ mình tỏa sáng mãi thì cần nâng niu, giữ gìn, chăm sóc. Không có viên đá quý nào mà khờ dại mãi trong ngục tối đâu!