Nghĩ em gái chồng đến vay tiền, tôi lấy cớ ra ngoài chơi cả ngày không tiếp rồi sững sờ khi quay trở về nhà

 

Em trai chồng vừa mới trả tiền xong hôm nay thì ngày mai em gái chồng lại tới nhà chơi. Tôi đoán em đến hỏi vay tiền đây mà vì lâu rồi em không đến nhà tôi chơi, mấy hôm trước tôi còn nghe mẹ chồng nói em đang muốn mua ô tô nữa.

Bố mẹ luôn khuyên tôi không nên lấy con trai trưởng, nhất là khi dưới anh ta còn có em. Sở dĩ như vậy vì bố mẹ sợ tôi làm dâu trưởng sẽ khổ, phải lo lắng nhiều, thậm chí phải chăm lo cho các em của chồng. Đến khi phân chia tài sản của gia đình lại dễ có tranh chấp, làm mích lòng nhau. Tốt hơn hết nên chọn yêu con một, không có anh chị em gì cả, nếu không thì con trai út trong nhà cũng được.

Tôi dạ vâng, nhưng sau đó vẫn làm trái lời bố mẹ. Thực ra khi yêu tôi cứ tưởng chồng là con một, vì không thấy anh nhắc đến anh chị em trong nhà gì cả. Mãi tới lúc về thăm nhà anh, tôi mới biết sau anh còn có một cậu em trai và một cô em gái.

Lúc ấy tình yêu của chúng tôi đã khăng khít, thấy bố mẹ anh cũng là người hiền lành, dễ gần nên tôi nhắm mắt tiếp tục mối quan hệ này. Khi biết chuyện, bố tôi tức đến đổ bệnh vì ông bà đã dặn dò kỹ lắm rồi mà tôi vẫn chẳng chịu nghe. Đã thế nhà anh còn nghèo, hai em đang ở tuổi ăn tuổi học nữa chứ. Nhưng cuối cùng, bố mẹ tôi cũng đành phải chấp nhận.

Khi thấy hai vợ chồng ở trong phòng trọ tối tăm, ẩm mốc, bố mẹ tôi thương tình nên đã mua cho một căn chung cư khang trang sạch sẽ.

Ngày đó bố mẹ cấm cản tôi với chồng kịch liệt lắm. (Ảnh minh họa)

Cưới nhau chưa bao lâu, bố chồng đổ bệnh nằm viện, ông bà không có tiền nên đành phải hỏi chúng tôi. Tiền tiết kiệm của chồng mới đổ hết để lo đám cưới nên chẳng còn là bao. Thương chồng, tôi đã bán vàng cưới của mình đưa cho chồng để anh lo cho bố mẹ. Khoảng thời gian sau đó, tiền thuốc men của bố cũng là do chúng tôi chi trả.

Về phía em trai chồng, sau khi tốt nghiệp đại học em đã tìm được một công việc lương cao. Nhưng tính em lại thích đi du lịch, sau đó lại muốn tập tành kinh doanh nên lương bao nhiêu cũng hết. Thành ra, em rất hay hỏi vay tiền vợ chồng tôi, mỗi lần 5-10 triệu.

Còn em gái chồng, tốt nghiệp xong liền tìm được việc làm gần nhà tôi. Vì thế khoảng thời gian đó, con bé đã chuyển tới nhà tôi sống, ăn ở miễn phí gần một năm cho tới khi chuyển chỗ làm. Nhiều lúc tôi cũng khó chịu lắm, nhưng nghĩ là anh em trong nhà nên tôi không tính toán chi li làm gì kẻo mích lòng nhau.

Tính sơ sơ, trong 3 năm em đã vay vợ chồng tôi 150 triệu chứ không ít và mới đây đã trả đủ. Nhưng em trai chồng vừa mới trả tiền xong hôm nay thì ngày mai em gái chồng lại tới nhà chơi. Tôi đoán em đến hỏi vay tiền đây mà vì lâu rồi em không đến nhà tôi chơi, mấy hôm trước tôi còn nghe mẹ chồng nói em đang muốn mua ô tô nữa.

Đoán chắc là vậy nên hôm em gái chồng đến, tôi lấy cớ đưa con ra ngoài đi cà phê, mua sắm với bạn. Tôi không thích mấy em của chồng thi nhau đến vay tiền, nhưng lại ngại góp ý vì sợ sứt mẻ tình cảm nên tránh mặt đi cho rồi.

Nghĩ em gái chồng đến vay tiền, tôi khó chịu nên đã lấy cớ đưa con ra ngoài chơi. (Ảnh minh họa)

Lúc đó tôi đưa con tới trung tâm thương mại rồi đến sân chơi trẻ em. Chơi đến giờ ăn trưa, tôi đưa con đi ăn ngoài luôn. Đang ăn thì chồng gọi đến giục hai mẹ con tôi về nhà. Hỏi lý do anh không nói, nghĩ có chuyện gì đó nghiêm trọng nên hai mẹ con tôi vội vàng bắt taxi về.

Vừa bước vào nhà, chồng đã ôm chầm lấy tôi rồi mừng rỡ nói.

– Nhà mình ra ngoài ăn mừng một bữa nhé? Ở quê mới lấy đất làm đường, bố mẹ được đền bù một khoản tiền nên chia số tiền đó làm 4 phần. Bố mẹ giữ một phần dưỡng già, còn lại chia đều cho các con. Ngoài ra, bố mẹ còn trả lại cho chúng mình khoản chi phí phẫu thuật cho bố năm xưa.

Ngày trước em gái ăn ở nhà mình, nó cũng ngại lắm nhưng mãi không có cơ hội báo đáp. Nay có tiền rồi nên con bé đến nhà đưa cho vợ chồng mình một khoản. Một lúc có nhiều tiền thế này, vợ chồng mình ra ngoài ăn uống thịnh soạn chúc mừng mới được.

Tôi sững sờ mất một lúc mới hiểu hết những lời chồng nói. Chuyện này đến quá đỗi bất ngờ. Ngày trước khi cho đi, mặc dù đôi lúc có khó chịu nhưng tôi đã nghĩ sẽ không có ngày nhận lại vì dù gì cũng là người thân, lọt sàng thì xuống nia thôi chứ chẳng mất đi đâu. Nhưng không ngờ mọi người vẫn nhớ như in và biết ơn, chứng tỏ những gì tôi đã bỏ ra là hoàn toàn xứng đáng, đúng không?