Hạnh phúc là khi biết buông đi những ước mong của cội nguồn tham ái

Có mấy ai trong số ấy đến khi nhắm mắt xuôi tay giả từ cõi tạm mà mỉm nụ cười mãn nguyện ” ta đã sống và chết đi trong hạnh phúc” ?! Đâu đó không ít người giữa cõi hồng trần từng âm thầm tủi hờn than trách :” Đời sao khổ quá !”.

Từ tham ái, mà tạo nên sinh mệnh. Khi một đứa trẻ ra đời, bao nhiêu ước mong cũng từ đó mà hiện khởi.

Hai từ “Hạnh Phúc” của cuộc đời bắt đầu được đặt lên cho những sinh linh bé nhỏ ấy. Hạnh phúc của trẻ thơ chỉ đơn giản là buồn biết khóc, vui biết cười, hồn nhiên là thế. Nhưng hạnh phúc của người lớn thì chứa nhiều ước mong, ước mong con lớn lên khỏe mạnh, học hành thành tài, biết thương yêu gia đình, ấy là điều kiện đầu tiên để xây thành hạnh phúc.

Nhưng ước mong đâu chỉ dừng lại đó, đứa trẻ ngày xưa bây giờ vừa là đối tượng vừa là chủ thể của hạnh phúc, lại tự mặc định với mình rằng, học xong ra trường, tìm được công việc như ý, giúp đỡ được gia đình…như thế là hạnh phúc.Vòng đời đưa đẩy, dòng nghiệp chuyển xoay, mấy người giữa cuộc đời này được toại ý trong lập trình quan niệm ấy?

Nhiều người tiếp tục tìm kiếm hạnh phúc nơi một nhu cầu khác: cưới được người mình thương yêu, có một gia đình êm ấm, có công ăn việc làm, mua được căn nhà, sắm được chiếc xe, có ít tiền chi tiêu…vậy là hạnh phúc.

Nhờ có phúc lành trong quá khứ, ước mơ thành tựu, nhưng vẫn thấy hạnh phúc có gì đó chưa tròn, lại mơ về những đứa con ngoan.

Sinh con ra để gia đình tròn hạnh phúc, bao nhiêu vất vả khó khăn cũng lấy đó làm động lực cho niềm mơ ước về một tương lai, đứa trẻ lớn dần, vòng tròn đi tìm hạnh phúc lại tiếp nối cho thế hệ kế tiếp…Người ngày xưa lại bám vào niềm hạnh phúc khác, có vẻ nhẹ nhàng hơn nhưng cũng rất mơ hồ – tiếng khóc cười của những đứa cháu, niềm hạnh phúc của con, cháu, dâu, rễ…cũng là niềm hạnh phúc của mình, và cứ thế, mong muốn của thế thệ này đặt vào thế hệ kia, người của bây giờ hy vọng vào mình của ngày sau trong một niềm hạnh phúc mong manh của kiếp sống, rồi tự huyễn hoặc mình nơi những thành đạt đầy chông chênh.

Có mấy ai trong số ấy đến khi nhắm mắt xuôi tay giả từ cõi tạm mà mỉm nụ cười mãn nguyện ” ta đã sống và chết đi trong hạnh phúc” ?!

Đâu đó không ít người giữa cõi hồng trần từng âm thầm tủi hờn than trách :” Đời sao khổ quá !”.

Đời đâu có khổ vui, chỉ là một dòng chảy thịnh suy như nhiên, vốn lẽ…

Chỉ tại lòng người, không biết đâu là niềm hạnh phúc đích thực cho chính mình. Nên càng đi tìm hạnh phúc lại càng thấy xa xôi…

Mấy ai biết rằng, hạnh phúc thực sự không nằm nơi những mặc định của cuộc đời, mà chính ở lòng người biết buông đi những ước mong của cội nguồn tham ái…