Mẹ sang mắng tôi một trận và tiết lộ lí do tại sao chị dâu lại cho con đến nhà tôi ăn chực. Biết chuyện, tôi hối hận tột cùng.
Vợ chồng tôi tuy mang tiếng ở riêng nhưng thật ra chỉ cách nhà từ đường một vách rào. Năm ngoái, anh tôi xảy ra mâu thuẫn với bố mẹ và tự vay mượn tiền để mua mảnh đất cách nhà 2km, rồi tiếp tục vay nóng bên ngoài để xây căn nhà cấp 4 nhỏ. Mà mâu thuẫn cũng không có gì quá lớn lao, chỉ xoay quanh mấy chuyện vụn vặt trong nhà, tôi không hiểu tại sao anh trai lại phản ứng mạnh mẽ, một mực đòi ra ở riêng như thế. Vì bênh vực bố mẹ nên tôi và anh trai cũng cãi nhau rồi từ mặt. Trong suy nghĩ, tôi cứ đổ lỗi do chị dâu “bơm đểu” nên anh tôi mới cãi lời bố mẹ, bỏ cả gia đình ruột thịt. Vậy nên tôi với chị ấy cũng không nói chuyện từ đó đến nay.
Sau khi chuyển ra ở riêng, dù khoảng cách rất gần nhưng anh tôi không về nhà nữa, kể cả ngày Tết. Chỉ có chị dâu thỉnh thoảng dẫn 2 đứa cháu ghé vào thăm ông bà nội một tí rồi đi. 3 tháng nay, cứ tầm 6 giờ chiều, chị dâu lại dẫn con đến nhà tôi chơi và để 2 đứa nhỏ ở lại ăn cơm. Một hai lần thì tôi còn vui vẻ nhưng một tuần 5 ngày liên tục thì tôi phát bực mình. Có hôm, chị ấy thả con ở ngoài cổng rồi 2 đứa nhỏ tự chạy vào, miệng kêu đói, hỏi tôi có gì ăn được không? Một đứa học lớp 2, một đứa 5 tuổi nhưng lại ăn rất nhiều, ăn như bị bỏ đói.
Tôi kể chuyện cho mẹ nghe, mẹ bảo tôi là cô thì nên bao dung, chăm sóc cháu; than trách cũng không thay đổi được gì? Bà còn nói chắc chị dâu bận việc gì đó nên mới gửi con cho tôi. Tôi ngạc nhiên lắm, rồi lại cho rằng mẹ đang dung túng cho hành vi sai trái của chị dâu nên giận, không đến thăm ông bà nữa.
2 ngày trước, chị dâu lại chở con đến đúng giờ cơm. Lần này thì tôi không chịu để yên nữa mà quát thẳng, bảo chị ấy chở con về nhà mà ăn. Tôi còn nặng lời bảo chị dâu xấu tính, độc ác khi tìm cách phá hoại tình cảm giữa anh trai tôi với cả gia đình. Chị ấy sững người một lúc rồi vừa khóc vừa dẫn 2 con vào nhà ông bà nội.
Cứ tới bữa cơm, chị dâu lại dẫn cháu đến nhà tôi ăn chực. (Ảnh minh họa)
Tầm nửa tiếng sau, mẹ sang nhà, mắng tôi một trận tơi tả. Lúc này, bà mới kể hết mọi chuyện cho tôi nghe. Thì ra anh tôi không phải nghe lời vợ mà đòi ra ở riêng. Do anh ấy ngang bướng, ham nhậu nhẹt, mắng chửi cha mẹ nên mới xảy ra mâu thuẫn. Rồi để xây nhà, mặc kệ vợ ngăn cản, anh ấy vẫn vay mượn nóng bên ngoài, lãi mẹ đẻ lãi con, giờ cả nhà lâm vào cảnh bữa đói bữa no vì bao nhiêu tiền làm ra đều trả nợ hết. Chị dâu phải đi làm thêm từ 6 giờ chiều đến 10 giờ đêm để kiếm tiền mua sữa, đóng tiền học cho con.
Mẹ tôi nói chị dâu rất khổ, vì thương con mà không thể ly hôn. Người đáng trách là anh tôi chứ không phải chị ấy. Bố mẹ cũng khó khăn nên chỉ giúp được chút ít, tôi là cô, nuôi các cháu bữa cơm chiều mà cũng tức tối, tính toán? Tôi không ngờ mọi chuyện lại như vậy, phải chi chị dâu chịu tâm sự thì tôi đã không nghĩ xấu cho chị. Mẹ lại bảo do lúc nào mặt mày tôi cũng cau có nên chị dâu không dám trò chuyện. Tôi hối hận tột cùng, định gọi cháu đến ăn cơm nhưng mẹ bảo, chị dâu buồn nên không dám gửi con ở nhà tôi nữa. Giờ tôi có nên đến tìm và xin lỗi chị không?