Ông bà chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân sẽ trở thành “kẻ ở nhờ”, bị con cái coi khinh trong chính ngôi nhà mình vất vả xây dựng nên.
Ông bà sinh được 3 người con, 2 trai 1 gái. Vợ chồng ông bà chăm chỉ làm lụng nên cũng tích góp mua được một mảnh đất rộng, cất nhà khang trang, làm chốn an cư cho cả gia đình. Con trai cả có chí học hành nên đỗ đại học top đầu. Mấy năm học ở thành phố, nó còn chăm chỉ đi làm thêm kiếm tiền để tự lo học phí, đỡ đần bố mẹ. Ra trường nó tự xin việc rồi lập nghiệp ở thành phố luôn.
Đứa con gái học xong cấp 3 thì đỗ trường sư phạm, học xong xin về giảng dạy tại một trường học trong tỉnh. Ông bà chỉ lo mỗi thằng con trai út, nó chẳng có chí, học hành lại lẹt đẹt nên học xong cấp 3, ông bà xin cho nó học trường nghề rồi về làm công nhân trong khu công nghiệp.
Các con đến tuổi dựng vợ gả chồng, ông bà khá yên tâm với con trai cả và con gái, khi đứa nào cũng chọn được cho mình người bạn đời tâm đầu ý hợp. Còn thằng út mấy năm nay vẫn yêu đương lăng nhăng, chẳng đâu vào đâu, khiến ông bà lâm vào cảnh đau đầu đi giải quyết hậu quả của nó khi làm con gái người ta mang bầu. Hết cách, ông bà đành tổ chức đám cưới trong cảnh “cưới dâu kèm cháu”. Cưới xong, hai vợ chồng nó sống chung với ông bà.
Vợ chồng con trai cả sống ở thành phố, có kinh tế nên mua nhà, mua xe đầy đủ. Con gái cũng có gia đình riêng, nhà cửa đề huề. Ngôi nhà của ông bà ở quê sau nhiều năm cũng xuống cấp, con trai cả và con gái đã góp tiền vào hỗ trợ ông bà sửa lại cho khang trang, tiện cho mỗi lần về quê có chỗ nghỉ ngơi đàng hoàng. Những ngày lễ tết, đại gia đình ông bà đoàn viên ấm cúng khiến ai nấy nhìn vào cũng đều ao ước, ngưỡng mộ.
Một ngày nọ, con trai út của ông bà bỗng nhiên nhắc đến chuyện chia tài sản. Nó bảo, bây giờ anh cả đã có nhà cửa đàng hoàng ở thành phố rồi, ngôi nhà ở quê, ông bà cũng nên sang tên cho nó. Ngẫm thấy tài sản trước sau gì cũng để lại cho con cái, việc sang tên cho chúng không trước thì sau cũng phải làm. Thế nên nhân dịp ngày lễ con cháu về đông đủ, ông bà nói với các con chuyện chia tài sản. Ông bà định sẽ sang tên ngôi nhà này cho con trai út vì con trai cả và con gái đã có nhà cửa đầy đủ. Tuy nhiên, vợ chồng con trai cả và con gái không đồng ý, chúng bảo tài sản mà chúng hiện có là của riêng, còn tài sản bố mẹ chia là chuyện khác, không thể phân biệt con khó thì cho, còn con có thì không được, như thế là không công bằng. Bố mẹ chia công bằng trước, sau đó anh em có thể nhường nhịn cho nhau thế nào thì tùy.
Con trai cả và con gái thống nhất bảo, ngôi nhà hiện tại, ông bà cứ chia đôi, một nửa cho con trai út, xem như nó khó khăn hơn thì được cho phần hơn. Nửa còn lại thì chia 3 cho ông bà, con trai cả và con gái, tuy nhiên, số tài sản này hiện tại họ sẽ không nhận mà vẫn để tên ông bà coi như làm ngôi nhà chung để anh chị em, các cháu sau này có chốn đi về sum họp cho đoàn kết.
Ông bà nghe cũng thuận, nhưng vợ chồng con trai út thì không đồng ý. Chuyện phân chia tài sản bỗng dưng trở thành nguyên nhân khiến an hem mâu thuẫn gay gắt. Vì thế, ông bà đành dừng lại.
Nào ngờ, những ngày sau đó vợ chồng con trai út dùng đủ mọi cách, ngọt nhạt đủ cả để ông bà mũi lòng sang tên cho vợ chồng nó. Nó bảo, ông bà cứ làm thế, nó không nói ra, ông bà cũng không nói thì chẳng ai biết được. Đến khi họ qua đời thì mọi sự đã rồi, con trai cả và con gái cũng chẳng trách móc được gì.
Để con trai út không quậy phá, sống yên ổn làm ăn, ông bà đành nghe theo nó âm thầm sang tên nhà đất. Họ cũng nghĩ, sau này, con trai cả với con gái biết được cũng chỉ trách họ chút, còn lại thì cũng chẳng nỡ đấu đá tranh giành mảnh đất quê này với em mình làm gì. Từ trước tới nay, hai đứa nó rất hiểu chuyện, chuyện xây sửa lại nhà cửa cho bố mẹ, tiền đi xin việc cho em trai chúng nó cũng bỏ ra lo hết , chẳng nhẽ lại đi tính toán so đo với em trai khi bố mẹ đã qua đời.
Thấy bố mẹ không nhắc gì về chuyện phân chia tài sản, con trai cả và con gái cứ ngỡ mọi chuyện dừng lại như xưa nên bỏ hết mọi hiềm khích với em trai út, anh chị em lại vui vẻ bình thường. Ai ngờ, một ngày, họ tá hỏa khi bố mẹ gọi đến khóc lóc bảo vợ chồng con út đang cắt đất bán, ông bà ngăn cản thì nó lớn giọng bảo họ đang “ở nhờ” trong nhà nó nên không có quyền ra lệnh.
Bấy giờ, chuyện ông bà chuyển hết tài sản cho con út mới lộ ra. Một năm nay, con trai út ham chơi lười làm, sa vào cờ bạc nên nợ nần ngập đầu. Thế là vợ chồng nó bàn nhau cắt một nửa đất bán đi lấy tiền trả nợ. Vợ chồng con cả và con gái biết chuyện thì mọi sự đã rồi, chẳng ai có quyền can vì trên pháp lý tài sản đó hiện đã là tài sản riêng.
Con trai út bán một nửa đất, trả nợ xong xuôi thì còn dư một số tiền. Thế là đập thông mấy phòng trong nhà để ở cho thoáng. Ông bà ngăn cản, bảo đó là chỗ nghỉ ngơi của con cháu ở xa khi về chơi, bây giờ đập thông ra thì sau này anh chị về không còn chỗ nghỉ. Nào ngờ, con trai út không nghe, bảo bây giờ ông bà đang “ở nhờ” thì không nên can thiệp vào chuyện nhà nó. Mỗi lần nghe nó nói vậy, ông bà điếng người, rõ ràng là nhà của mình vậy mà giờ lại trở thành “kẻ ở nhờ”.
Ông bà hối hận vô cùng vì đã chuyển nhượng tài sản sớm cho con, để giờ mất hết quyền quyết định trong nhà. Tâm sinh bệnh, cả ông và bà cứ ốm đau suốt. Con trai cả và con gái về góp ý, trách móc em trai không nên cư xử nói năng với bố mẹ như thế. Nhưng con trai út không nghe, còn lớn giọng thách thức. Anh chị em trong nhà lại mâu thuẫn căng thẳng đến mức, con trai và con gái ông bà “thề” sẽ chẳng bao giờ bước chân về ngôi nhà này nữa. Cứ thế, hơn 2 năm nay, ông bà chẳng còn niềm vui được thấy con cháu về quê sum vầy, đoàn tụ.
Xem thêm: