Con gái giống bố – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

So ngoại hình, bố tôi dư tiêu chuẩn phi công, còn mẹ đúng chuẩn ba mét bẻ đôi không thừa chẳng thiếu. Nhưng dù là thế mẹ vẫn là “nóc nhà” đầy quyền uy của bố con tôi.

Ngày trẻ, bố rít thuốc lò rèn, mẹ bao lần đòi bố bỏ nhưng ông cứ phớt lờ, một phần do bố thường xuyên đi công trình, mẹ không quản nổi.

Lúc sinh tôi mẹ chọn ở ngoại để bà chăm sóc. Tôi là “con đầu cháu sớm” nên được cả họ nâng niu, cưng chiều. Bố về thăm, mẹ ngửi được mùi thuốc lá nên nhất quyết không cho ông đến gần bế con gái, bất lực bố đành đồng ý bỏ thuốc. Sau đó, tôi có thêm 2 cô em gái nữa. Vì bố mẹ là công nhân, lại ở hai nơi nên từ nhỏ tôi ở với ông bà ngoại, bố mẹ chỉ như những người khách, thi thoảng tạt qua nhà xin gáo nước mưa. Ấn tượng với tôi về bố là ông cực thích rau. Tôi nhớ cái tết nào đó trời rét căm, vườn nhà có luống rau xà lách, cây nào cây ấy cuộn chặt, to hơn cái chén ăn cơm. Đến bữa là bố lại làm một tô sốt cà chua, rắc hành lá lên với một rổ rau sống ăn kèm mấy quả ớt là xong, chẳng cần thịt cá gì.

11 tuổi, tôi vào ở hẳn với bố mẹ. Đến một vùng đất mới, lạ tiếng, lạ phong tục và lạ ngay trong chính nhà mình. Ngày tôi đi, ông bà dì cậu ai nấy cũng dúi cho tôi mấy tờ tiền, ở nhà thấy em út thèm ăn bánh gói, thế là tôi lấy tiền mua cho em và bị ăn đòn. Số tiền còn lại bị mẹ tịch thu hết vì tôi còn nhỏ, đang được bố mẹ nuôi thì không được và nghiêm cấm có tiền riêng. Tôi như cái cây bị bứng khỏi khu vườn quen, bị ném lên thành phố xa lạ, bị bạn bè kỳ thị, xa lánh vì nói tiếng khác họ. Về nhà thì bị bố xem như con thú hoang, không thể dạy dỗ. Từ khi ấy, trong lòng tôi sinh ra sự xa lánh với bố, xa nhất có thể.

Tôi cho rằng, bố có 3 đứa con gái, không có tôi thì vẫn còn 2 em nên tôi chẳng có chút giá trị nào. Tôi học một buổi, một buổi thì xuống đồi hái rau về cho lợn, rồi nấu cơm, rửa bát, việc gì cũng đến tay, còn 2 em thì chỉ ăn và học. Hai tay tôi đến giờ vẫn còn vết sẹo do băm thái rau ngày ấy, nhưng tôi chưa bao giờ được bố mẹ công nhận hay khen ngợi dù chỉ một lần.

Tôi thi vào cấp 3, một kỳ thi quan trọng, nhưng đến tận khi biết mình đậu và một số bạn rớt thì tôi mới giật mình. Tôi thật chẳng thể tưởng tượng được nếu rớt mình sẽ phải làm gì tiếp theo. Nhà tôi không có trâu bò để chăn, không có ruộng vườn để làm, đi làm công nhân hay học nghề thì chưa đủ tuổi. Lúc biết tin mẹ đang ở công trình, bố thì mời các chú trong khu tập thể đến nhà ăn cơm. Hôm ấy bố vui nên uống nhiều, lúc mọi người về hết ông nằm trên giường thở phì phò toàn hơi rượu, mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng lại ậm ọe. Tôi để sẵn cái chậu dưới đất, để lỡ bố có ói thì ói vào chậu. Nằm lúc bố trườn người tìm cái thau để ói, nhưng thau chưa thấy chân bố đã rơi ra ngoài, rồi lăn xuống đất. Khi bố tỉnh, em gái kể chuyện bố bị ngã và ói mùi rất kinh. Ông gật đầu rồi lặng lẽ mang chiếu gối đi giặt. Từ lần đó về sau bố không say thêm lần nào nữa, khi nào uống cũng chỉ 1-2 chén là dừng. Mãi đến khi chúng tôi lớn, khi đi chúc tết có mẹ bên cạnh thì ông mới say.

con-gai-giong-bo-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam

Tôi xa nhà và có cuộc sống không được như ý, tôi có thói quen tự quyết định mọi chuyện nên xảy ra việc gì cũng chẳng bao giờ kể ra. Một lần, cô em thứ 2 gọi điện nói với tôi mới bị bố mắng. Tôi nghe thì ngạc nhiên lắm, tại trong nhà em được bố thương nhất vì từ nhỏ đã bị nhiều bệnh, cơ thể khá yếu ớt. Em nói khi chiều bố gọi em lên nhà, biết vợ chồng em có mảnh đất chưa dùng đến nên bố bảo bán mảnh đất ấy đi, mua cái nhà sát trường cấp 1 đang rao bán. Em hỏi sao lại mua thì bố nổi cáu bảo: “Mày phải biết nghĩ cho chị mày chứ, mai kia nó già cả, chỉ có một mình thì biết trông cậy vào đâu. Mua cái nhà ấy rồi gọi nó về, mở quán bán buôn gì đó thì cũng đủ sống”.

Cả đêm ấy tôi trằn trọc, không nghĩ bố lại để ý và lo lắng cho cuộc sống của mình đến vậy. Trước đó tôi không có ý định về quê, nhưng bố thì nghĩ trước và xa hơn, ông lo mai này ai cũng có đôi có cặp, tôi thì chẳng có ai ngoài nương tựa gia đình. Những suy nghĩ của tôi về bố trước đó bỗng dưng thay đổi, hình như tôi chưa bao giờ nghe bố than phiền vì nhà có ba cô con gái. Đồng nghiệp của bố đôi khi đến chơi lại gọi chúng tôi là “lũ vịt giời”, cho rằng lớn lên chúng tôi sẽ bay sạch. Bố cười lớn trả lời: “Con nào mà chẳng là con, chỉ cần nuôi dạy tốt mai kia chúng nó bay vững là được!”. Tôi nhớ mẹ kể, những ngày bố chở mẹ đi chợ, thấy người ta bán tép đồng ngon là bố lại nói mẹ mua về phơi khô, nhặt sạch râu rồi gửi cho tôi vì “nó đi làm về trễ, chợ chiều có gì ngon mà mua”. Rồi đi chợ quê thấy bán đậu đỗ, bố lại nói mẹ mua vì “bọn nhỏ thích ăn chè”,…

Ngẫm nghĩ lại tôi mới thấy bố không khó tính và đáng ghét như tôi từng nghĩ. Cho đến bây giờ, mỗi khi về quê ngoại là bố có thể nhớ vanh vách từng con đường, từng ngôi nhà, nhớ hết ngày giỗ của bên ngoại… điều mà những chàng rể ít ai làm được. Tôi cũng thấy chị em tôi có nhiều nết giống bố như tính lo xa, dứt khoát, nói là làm. Ông bà nói, “con gái giống cha giàu ba họ”, tôi không mong giàu tiền bạc, chỉ cầu chị em tôi có cuộc sống bình lặng, đơn giản và thoải mái như bố mẹ, như thế, hẳn bố mẹ sẽ vui.

Xem thêm: