5 năm tôi vào trong Nam làm ăn chẳng về, giờ ôm về 4 tỷ lo cho vợ con ở quê. Đêm đầu tiên gần vợ, cô ấy vừa cởi váy tôi đã nhận ra khác thường. Hôm sau vợ thú nhận sự thật quá sốc

Sau khi kết hôn được một năm thì vợ tôi sinh con trai đầu lòng. Vợ chồng tôi mừng lắm nhưng xen lẫn là nỗi lo vì chi phí sinh hoạt của gia đình sẽ tăng lên, trong khi tôi lương 3 cọc 3 đồng, vợ chồng tôi lại ở nhà thuê nữa nên số tiền làm ra cũng chỉ đủ ăn đủ tiêu thôi.

Khi con trai được 1 tuổi rưỡi và sắp đi nhà trẻ, anh họ rủ tôi vào Nam làm ăn, lương khá cao. Tôi do dự lắm, đi thì tôi phải xa vợ xa con tôi không nỡ, nhưng cứ ở đây mãi thì bao giờ mới khá lên được. Sau cùng, được vợ động viên nên tôi quyết định Nam tiến cùng anh họ.

Khi đi làm ăn xa, có người hỏi tôi rằng để vợ ở nhà như thế có sợ mất không? Nói thật, tôi cũng có chút lo lắng, vì quá nhiều câu chuyện chồng làm lụng vất vả gửi tiền về nhà cho vợ cất giữ nhưng vợ lại mang tiền cho trai lạ rồi. Bởi vậy, tôi quyết định không gửi về cho vợ xu nào hết.

Vợ tôi giờ cũng đi làm lại rồi, số lương đó tuy hơi eo hẹp nhưng nếu biết cách thì cũng đủ cho vợ con tôi chi tiêu. Còn số tiền tôi kiếm được, tôi sẽ tiết kiệm, sau này khi trở về, nếu vợ còn chung thủy thì tôi sẽ bù đắp cho cô ấy sau.

Sợ gửi tiền về nhà thì vợ mang cho trai lạ nên tôi quyết không gửi xu nào cho vợ hết. (Ảnh minh họa)

Vì vậy, mỗi khi vợ hỏi tới, tôi lại nói dối rằng trong này điều kiện làm việc cực khổ lắm, lương cũng không cao như anh họ nói nên tôi không có tiền dư để gửi về nhà. Thấy tôi khổ cực như vậy mà làm ăn không ăn thua, vợ cũng đôi lần khuyên tôi trở về nhưng tôi hừng hực khí thế, quyết tâm kiếm được nhiều tiền mới về nên vợ tôi lại thôi. Cô ấy cũng chẳng nghi ngờ tôi gì cả, vợ chồng vẫn rất tình cảm do đêm nào hai vợ chồng cũng gọi điện nói chuyện với nhau cả tiếng đồng hồ.

Thậm chí, có những tháng vợ còn gửi cho tôi 1-2 triệu để tôi mua cái gì ngon ngon mà ăn, sợ tôi làm việc vất vả quá nhưng ăn uống không đủ chất thì ốm ra. Những lúc như thế tôi áy náy với vợ lắm, nhưng tôi lại tự nhủ bản thân tôi có làm gì sai trái đâu, số tiền tôi tiết kiệm đều gửi vào ngân hàng lấy lãi, sau này số tiền đó cũng thuộc về hai vợ chồng cả.

Cứ thế 5 năm trôi qua, tôi mới về thăm nhà được 2 lần vào dịp Tết còn mấy năm gần đây vì dịch bệnh nên tôi không về được. Bây giờ tôi đã tích cóp được 4 tỷ rồi, vì ban đầu tôi làm thuê nhưng sau đó tôi lại trích một phần tiền công ra để đầu tư nên mới được con số đó. Cho nên, tôi quyết định về quê đoàn tụ với vợ con.

Với số tiền này, tôi dự tính sẽ mua một căn hộ 3 tỷ, số tiền còn lại sẽ đầu tư kinh doanh gì đó. Con trai tôi cũng lớn rồi, đến lúc vợ chồng tôi cũng nên sinh thêm con thứ 2.

Sau 5 năm làm xa, cuối cùng tôi và vợ cũng đoàn tụ. (Ảnh minh họa)

Về nhà thấy con trai đã khôn lớn, vợ vẫn một lòng chung thủy tôi mừng lắm, cô ấy đã không phụ sự kỳ vọng của tôi. Đêm đoàn tụ, sau khi cho con trai ngủ xong, tôi kéo vợ lên giường ngay, tôi nhớ vợ quá rồi. Nhưng không ngờ cô ấy lại đẩy tôi ra, đòi tắt đèn tối thui mới chịu ân ái.

Lâu lắm không gần gũi với vợ, tôi muốn bật đèn sáng để ngắm vợ thật kỹ nên khi cô đòi tắt đèn tôi gạt phăng. Nhưng khi bộ đồ ngủ của vợ cởi ra, tôi lại sững sờ chết lặng.

Vợ tôi vốn là con một trong nhà, được bố mẹ chiều chuộng từ bé, chẳng phải động tay động chân làm gì nên cô ấy có làn da trắng nõn, mịn màng. Thế nhưng, giờ đây da dẻ vợ lại sạm đi trông thấy, thô ráp, đầy vết xước và vết sẹo cả mới lẫn cũ. Tôi bàng hoàng hỏi vợ thì cô trả lời:

– Lương em đi làm không đủ chi tiêu nên tối đến em nhờ bà hàng xóm trông con hộ để em đi làm thêm. Lúc thì em đi rửa bát thuê, lúc thì đi bốc hàng, nói chung ai thuê gì em làm nấy. Cũng vất vả một chút nhưng thấy con khỏe mạnh, anh bình an trở về thế này là em mừng rồi. Giờ anh về, vợ chồng mình cố gắng làm ăn anh nhé, rồi trời cũng không phụ lòng người đâu.

Nghe những lời vợ nói, tôi hối hận lắm, liền quỳ xuống xin lỗi vợ. (Ảnh minh họa)

Nghe vợ nói tôi ôm mặt khóc nức nở, tôi thú nhận tất cả rồi quỳ sụp xuống ôm chân vợ xin tha thứ. Tôi đúng là người chồng tệ mà. Vợ lúc nào cũng một lòng với tôi, thậm chí tôi không gửi tiền về nhà vợ cũng chẳng một lời oán than, vẫn ủng hộ tôi theo đuổi sự nghiệp. Vậy nhưng chỉ vì nghi kỵ, sợ vợ phản bội mà tôi không gửi tiền về cho cô ấy, để cho vợ con chịu cực khổ trong khi bản thân lại có cả số tiền khổng lồ.

Vợ tôi biết sự thật thì suy sụp lắm. Từ hôm đó tới nay đã 1 tuần trôi qua rồi, với con cô ấy vẫn tỏ ra bình thường nhưng với tôi cô ấy ít nói hẳn, lạnh nhạt hơn trước rất nhiều. Tôi biết cô ấy giận và buồn tôi nhiều lắm, tôi phải làm gì để chuộc lỗi với vợ đây?