Vợ cҺồпg coп gáι Ьỏ пҺɑu пҺưпg Ьà tҺȏпg gιɑ tìm ƌếп tậп пҺà tȏι ƌể ƌòι tιḕп ăп ở củɑ coп Ԁȃu troпg 2 пăm

Vợ cҺồпg coп gáι Ьỏ пҺɑu пҺưпg Ьà tҺȏпg gιɑ tìm ƌếп tậп пҺà tȏι ƌể ƌòι tιḕп ăп ở củɑ coп Ԁȃu troпg 2 пăm

 

 

Tȏi ᵭứng hình ngơ ngác trước pha chia tay ᵭòi quà hộ con trai của bà thȏng gia cũ.

Tôi đã nói rất nhiều lần với con gái mình rằng bố mẹ mà khuyên lấy ai thì có thể cãi, nhưng một khi đã cấm lấy thằng nào thì nhất định phải nghe! Ấy thế nhưng dao sắc không gọt được chuôi, tôi nói khản cả cổ ra, nói đến tổn thọ, gầy rộc cả người nhưng đứa con gái ngoài cái mặt đẹp dáng xinh thì không được cái gì của tôi nhất định không nghe.

Con trai lớn nhà tôi 18 tuổi thì tôi mới sinh cô con gái út. Bởi vì sinh sau đẻ muộn như thế nên con bé nó đúng là cục vàng, cục bạc, cục kim cương của nhà tôi. Không chỉ vợ chồng tôi chăm lo từng chút một cho nó mà đến anh trai và chị dâu cũng yêu thương nó vô điều kiện.

Hồi con trai tôi lấy vợ thì con gái tôi mới 5 tuổi, chị dâu nó chăm nó có khi còn hơn chăm con trai mình dứt ruột đẻ ra. Nhà tôi không hiểu sao ai cũng thích con gái, sau này con dâu lại sinh hẳn 2 “thằng giặc” nên con bé vẫn cứ là công chúa trong nhà.

Càng cưng nựng, chăm bẵm, nâng niu con bé bao nhiêu thì nó lại càng khó bảo bấy nhiêu. Con gái tôi rất ngoan nhưng nó là đứa cực kỳ cá tính, nhiều khi thành ương bướng. Giờ nghĩ lại nếu hồi đó tôi khéo léo hơn thì có khi đã ngăn chặn được cuộc hôn nhân chẳng ra đâu vào với đâu của con bé rồi.

Chăm lo cho con gái là thế, tôi lúc nào cũng nghĩ nó bé bỏng mãi thôi thì đùng một cái năm 20 tuổi nó đòi lấy chồng. Tất nhiên cả nhà tôi không một ai đồng ý cả, ở cái tuổi đấy chúng nó nghĩ là mình trưởng thành lắm chứ thật ra đã biết cái gì đâu.

Chị dâu nó bảo tôi cứ từ từ giải thích cho em nó hiểu, không thì lựa lựa để kéo dài thời gian, nhưng tôi lúc ấy nóng tính lại không nghe, tôi tìm đến tận nhà con rể, cấm đoán chúng nó không có cưới xin gì hết. Cũng chính vì hành động này mà con gái tôi nhất quyết phải lấy thằng đó cho bằng được thì thôi.

Cũng không phải tự nhiên tôi lại phản ứng mạnh thế đâu. Thật ra ban đầu tôi cũng chỉ định nói chuyện nhẹ nhàng với con bé để nó nghĩ lại chuyện lấy chồng quá sớm, nhưng sau mấy lần gặp gỡ nhà bên đó, tôi không thể nào chấp nhận được việc để con gái mình sống cám cảnh như thế.

Cậu kia là trai phố cổ đấy nhưng không học hành đến nơi đến chốn, học cấp 3 giáo dục thường xuyên mà còn bỏ dở cơ mà. Bố mẹ nhà đấy là dân buôn bán nhưng kiểu bặm trợn, ăn nói rất khó nghe. Con gái tôi đến nửa từ tục tĩu còn không biết, ấy vậy mà ngay cái lần đầu tôi và nhà bên đó gặp nhau, bà bên ấy đã văng ra đủ những từ ngữ kinh hoàng mà tôi hi hữu lắm mới phải nghe. Thậm chí bà ấy nói những từ đó như câu cửa miệng, kiểu nói nhiều thành quen nên không thấy việc nói bậy như thế có vấn đề gì hết.

Vợ chồng con gái bỏ nhau nhưng bà thông gia tìm đến tận nhà tôi để đòi tiền ăn ở của con dâu trong 2 năm - Ảnh 1.

Nhà cửa bên đó vô cùng lụp xụp, đến nhà vệ sinh còn là kiểu từ đời nào rồi, bẩn thỉu và xuống cấp nhưng có vẻ như nhà họ chẳng ai quan tâm đến chất lượng sống hết. Mà nói đúng ra là họ có tiền nhé, thậm chí để nói về tài sản thì nhà tôi tuổi gì so với nhà đấy, thế nhưng không hiểu vì sao họ nhất định phải sống cái cảnh tạm bợ kinh khủng như vậy.

Còn về cái lễ cưới thì thôi tôi chẳng muốn nhớ lại nữa, nó tằn tiện đến mức mà tôi tưởng tôi phải gả tống gả tháo con gái mình đi. Nhưng khổ, con cái dại dột thì tôi biết phải làm sao bây giờ…

Nó ở bên đấy 2 năm trời là 2 năm phí hoài thanh xuân của nó. Cũng may, hồi đó tôi ra điều kiện là nếu ở được với nhau trên 5 năm thì mới làm đăng ký kết hôn và con gái tôi đồng ý. Y như rằng mới 2 năm đã không chịu nổi mà bỏ nhau.

Con bé nhà tôi biết mình cãi bố mẹ để rồi lựa chọn sai lầm nên những vất vả tủi nhục bên nhà ý nó nào có dám kể cho bố mẹ nghe đâu. Mỗi lần về nhà nhìn nó già hẳn đi, da dẻ trắng trẻo càng ngày càng sạm lại là chị dâu nó lại khóc hết nước mắt. Nói thì bảo quá đáng chứ con dâu tôi lúc nào cũng chỉ mong em chồng ly hôn mà thôi.

Sau khi quyết tâm bỏ chồng thì con gái tôi quay về nhà, chúng tôi chẳng trách mắng con câu nào, bản thân nó cũng đã biết mình lựa chọn sai lầm rồi nên cố xoáy vào cái nỗi đau của con bé chẳng để làm gì hết. Con dại thì cái mang!

Nhưng điều tôi bất ngờ nhất là khoảng nửa tháng sau khi con tôi về nhà đẻ thì tôi thấy bà thông gia sang. Ban đầu, tôi tưởng là bà ấy sang để hàn gắn cho vợ chồng con cái mình, ai ngờ đâu bà ấy sang để đòi nợ!

Bà ấy nói vì không đăng ký kết hôn nên con gái tôi không được tính là con dâu bà ấy, suốt 2 năm qua ở nhà bà ấy là ở nhờ nên giờ bỏ nhau rồi thì bà ấy sang đòi tiền hộ con trai.

“Bây giờ tiền thuê nhà tính theo giá thị trường cứ coi như là 4 triệu/tháng, tôi tính tròn nó ở nhà tôi 20 tháng là 80 triệu. Tiền ăn mỗi tháng 5 triệu thì là 100 triệu. Tổng tất cả là 180 triệu. Con tôi nó không có nhu cầu giao tiếp với nhà bà nên bà sắp xếp thanh toán đi. Tôi cho nhà bà từ giờ đến cuối tháng vì 180 triệu nó cũng là lớn với nhà bà”.

Đời tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc gặp phải cái tình huống nó oái oăm đến mức thế này. Tôi nuốt cục tức xuống và dõng dạc nói sẽ mời luật pháp đứng ra giải quyết. Chỉ cần tòa án phán chúng tôi phải trả thì tôi sẽ trả tiền cho nhà bà ấy ngay và luôn.

Vừa thấy nhắc đến “pháp luật” một cái là bà thông gia cũ mắt đảo như rang lạc rồi lỉnh ngay đi. Tôi không hiểu sao nhát gan như vậy lại lấy đâu ra dũng khí mà đến nhà tôi “ăn vạ” cơ chứ?

Đời thuở nhà ai con cái bỏ nhau mà lại mò đến nhà thông gia đòi quà kiểu này không?