Năm ấy tôi lên mười, MẸ TÔI BỎ NHÀ THEO NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC. Bà chê cha tôi nghèo và hèn, làm mãi không khấm khá lên được. Mẹ tôi tê tái gói ghém rồi quảy quả xách túi quần áo ra đi. Bước qua bậu cửa, đi qua cha tôi đang gục đầu xuống hai lòng bàn tay, mắt mẹ tôi cũng chẳng nỡ nhìn. Bà đi những bước đi róng riết tức tối và cứ như là mỗi bước đi trút bớt một gánh nặng. Mẹ tôi chỉ dừng lại cuối sân khi nghe tiếng tôi thét lẹt : Mẹ! Mẹ ơi ! Bà dừng lại mươi giây, hình như lỡ một nhịp chân… bà không ngoảnh lại rồi săn sẻ bước tiếp…
Cha tôi thinh lặng, ông ôm chặt lấy tôi khi tôi nhào xuống sân định đuổi theo mẹ ra ngõ. Cả người cha tôi rung lên bần bật theo từng tiếng nức nở của tôi.
Tết năm ấy mẹ tôi không về. Chiều hăm chín Tết tôi chạy ngược triền đê, vừa chạy tôi vừa nức nở trong lòng hai tiếng: Mẹ..Mẹ ơi…gió bấc cắt vào má, vào tay tôi những làn sắc lạnh giá buốt. Tôi cứ thế lớn lên trong sự thiếu vắng hơi mẹ. Cha tôi là tất cả đối với tôi, tôi cũng là tất cả với cha. Người ta buồn thì hay uống rượu, chỉ cha tôi là không. Ông nuốt những nỗi buồn đau tình phụ vào lòng bằng sự im lặng đến buốt giá. Các bà hàng xóm hay thì thèo hỏi vào tai tôi: Mẹ có về không? Cha buồn có uống rượu không?
Lắm đêm tôi học bài chán chê, chui vào mùng ngủ đã đời tỉnh dậy vẫn thấy cửa hé mở, sân vắng đầy ánh trăng suông, cha tôi ngồi chết lặng như thế mặc cho sương rơi ướt bực thềm, trăng rơi đầy vai đầy tóc ông. Tôi bật dậy nhào đến ôm chặt lấy thân hình gầy gò lạnh cóng của cha tôi.
– Sao cha không uống rượu cho bớt buồn?
– Sao cha buồn mà không chịu khóc?
Tôi vừa thổn thức, vừa đập tay như điên dại vào khuôn ngực của cha tôi. Ông cứ vậy, chết lặng, im lìm tiếp tục để nuôi tôi sống.
Cha bảo con đừng trách mẹ. Đàn bà khi khổ cực quá, khi đa đoan quá hoặc xinh đẹp quá trong lòng thường hay dậy sóng. Có những con sóng mà chỉ trong những khoảnh khắc rất ngắn thôi nếu không đủ bản lĩnh và lý trí để trụ vững thì sẽ bị sóng vô hình đó cuốn đi xa bờ bến. Nó đẩy cuộc đời sang những ngã rẽ bất ngờ đầy đau khổ. Sau này tĩnh tâm hoặc đằm thắm lại, người đàn bà có hối tiếc nhưng muộn mất rồi.
Người làng bảo mẹ tôi lấy chồng ở bến Bính, mẹ tôi rất đẹp nên lấy chồng giàu có lắm, bà thường ngược xuôi trên những con đò nan khi thì bám mích tàu Tây buôn đồ ngoại, khi thì bán dầu bán nhu yếu phẩm cho các thuỷ thủ tàu Việt nam.
Cha làm mọi việc, làm quần quật để thoát nghèo và như để trút nỗi hận vào kiếp nghèo nàn do đó mà mẹ tôi phải bỏ cha con tôi. Ông làm phu cát ở bến đò Vạn hoá, bốc gạch, đi đáy, phụ hồ làm tất tật những gì có thể để nuôi tôi. Ngày ấy Thủy nguyên nối với nội thành Hải phòng bằng những chuyến phà chạy qua sông Cấm.
Tôi không nhớ mẹ, tôi ghét mẹ. Ba bốn cái tết bà bỏ đi mà chưa một lần trở lại thăm tôi. Làng Lâm với bến Bính đâu xa. Bác hàng xóm bảo chỉ cần tôi đi qua Hoa động, qua cầu Đen cứ đi thẳng tay phải là tới bến Bính. Nơi ấy tôi có thể gặp mẹ!
Một buổi cha tôi đi làm cát rất sớm, tôi trở dậy cho lợn gà chó má ăn xong, bỗng tự nhiên tôi bần thần nhớ mẹ. Trời mới vừa tảng sáng, lối đi còn ướt đẫm sương rơi, tôi chạy một mạch qua cổng làng chạy miết chạy miết theo lời bác hàng xóm … tôi ngơ ngác sợ hãi giữa dòng người và xe thồ hàng.
Chiếc phà cập bến, người xuống kẻ lên ,ngược ngược, xuôi xuôi, bơ vơ và không định hướng, tôi đứng chết trân nép vào một mái quán bên đường. Bến Bính với những mái nhà tạm lợp bằng giấy dầu và những khúc cây đè lên mái vì sợ gió bão thổi bay. Những khuôn mặt người lạnh lùng vội vã.
Tôi thấy sợ hãi, tôi nhớ cha và nước mắt chảy dài, lòng cứ thì thầm gọi hai tiếng Mẹ ! Mẹ ơi …. tôi đứng mãi đứng mãi chẳng thể nào biết đi về hướng nào để tìm thấy mẹ của mình. Bóng nắng đã xế dưới chân tôi. Một mình tôi lại lầm lũi trở về làng. Sau lần ấy tôi không đi tìm mẹ nữa.
Năm tôi học hết cấp ba, cây cầu Bính được khánh thành . Một buổi trưa tháng năm tôi đạp xe về nhà sau buổi liên hoan. Trên giỏ xe vẫn còn chùm phượng vĩ, vừa bước vào nhà thì tôi nhìn thấy cha tôi ngồi trên cánh phản giữa nhà, dưới sàn là bà mẹ của tôi, hơn mười năm tôi mới gặp lại, nhưng thoạt nhìn tôi nhận ra ngay. Bà ấy khuỵ xuống giữa nhà nức nở khóc gọi tên cha, xin lỗi cha để bà gặp tôi lần cuối ….
Rất nhiều năm sau cái chết của người đàn bà mà tôi gọi bằng mẹ, tôi vẫn nhớ như in lời bà ấy nói với cha tôi. Bà ấy đã từng rất yêu cha, yêu tôi, phía sau tình yêu còn có những cám dỗ, những thấp hèn, toan tính và cả rất nhiều thứ vụn vặt rất người. Bà ấy đã không vượt qua được nên để đánh mất tình yêu và gia đình.
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Mẹ tôi chết rất trẻ, năm ấy bà mới có bốn mấy tuổi vì căn bệnh ung thư. Những tháng ngày cuối cùng của cuộc đời bà bỗng thấy nhớ tôi, nhớ những ngày tháng cũ, bà ân hận nhưng tất cả đều là quá muộn.
Tôi lớn lên với một bên lòng mang nỗi hận mẹ mình. Cha tôi cả đời cô độc bởi tình yêu duy nhất ông chỉ dành cho một người đàn bà.
Sau này cha tôi trở nên khá giả và giàu có nhờ mở bãi buôn gạch cát. Cũng rất nhiều người đàn bà đến gần, người ve vãn gia tài, người thật dạ thương yêu nhưng cha vẫn chẳng lấy một ai.
Cuộc đời công bằng đối với tôi, đời lấy đi của tôi tình yêu người mẹ từ khi tôi còn quá bé, nhưng bù lại tôi được cả tình thương của cha thời ấu thơ. Khi lớn lên tôi gặp được một người đàn ông nữa cũng yêu tôi không kém gì cha. Nhưng anh ấy yêu tôi bằng tình yêu lứa đôi và chồng vợ. Cả cuộc đời này tôi hàm ơn họ. Và với tôi, tình yêu là tất cả, phía sau tình yêu cám dỗ và mọi thứ chẳng là gì bởi với tôi… cha và chồng, hai người đàn ông trong cuộc đời tôi, họ vừa là bầu trời vừa là mặt đất này.
Tác giả : Loan Ngẫn