Nhà nghèo quá, học hết cấp 3 tôi nghe lời mai mối quyết tâm bỏ quê nghèo lấy chồng Hàn quốc để đổi đời, mỗi tháng dự định gửi về cho bố mẹ 20 triệu. Ngày đầu về làm dâu, ban ngày tôi phải làm việc như con ở. Ban đêm phải phục vụ chồng hết công suất. 1 năm sau tôi âm thầm lấy hết tiền trong két rồi bỏ về Việt Nam. Vừa đặt chân xuống sân bay, chồng đã từ đâu xuất hiện tươi cười kéo vali và đưa cho tôi 1 tờ giấy….

Sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo miền Trung, cuộc sống của tôi đầy khó khăn. Gia đình đông con, cha mẹ làm nông vất vả quanh năm nhưng vẫn chật vật không đủ ăn đủ mặc. Học hết cấp 3, tôi bắt đầu đi làm thuê, nhưng với số tiền ít ỏi kiếm được, tương lai của tôi vẫn mịt mờ.

Một hôm, cô tôi từ thành phố về quê, mang theo câu chuyện về một số cô gái trong làng đã lấy chồng nước ngoài, đặc biệt là Hàn Quốc, và hiện đang có cuộc sống sung túc. Cô nói với mẹ tôi, “Sao không để con đi thử, biết đâu nó sẽ có cơ hội đổi đời?” Lời gợi ý của cô như mở ra một con đường sáng cho tôi, và sau khi bàn bạc với mẹ, tôi quyết định tham gia một công ty môi giới hôn nhân quốc tế để tìm kiếm một người chồng Hàn Quốc.

Chỉ vài tháng sau, tôi gặp anh – người chồng tương lai của mình. Anh hơn tôi gần hai mươi tuổi, làm việc trong ngành xây dựng, thu nhập ổn định, và điều quan trọng là anh đồng ý đưa một khoản tiền lớn cho gia đình tôi sau khi kết hôn. Mặc dù không có nhiều thời gian tìm hiểu, tôi tự nhủ rằng đây là cơ hội duy nhất để thoát khỏi cuộc sống khổ cực ở quê nhà.

Ngày đầu tiên đặt chân đến Hàn Quốc, tôi choáng ngợp trước mọi thứ. Mọi người nói tiếng Hàn, phong tục khác biệt, và căn nhà của anh không hề giống với tưởng tượng của tôi. Tuy là nhà cao tầng, nhưng nội thất bên trong đã cũ kỹ và có vẻ ít được chăm chút. Tôi tự nhủ rằng mọi khó khăn ban đầu sẽ qua, chỉ cần cố gắng, rồi tôi sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Sau vụ người vợ Việt bị chồng Hàn hành hung, rất nhiều vụ việc tương tự từng gây chấn động

 

Tuy nhiên, ngày tháng làm dâu tại đây hoàn toàn khác xa so với những gì tôi mơ ước. Buổi sáng tôi phải dậy từ 5 giờ, chuẩn bị bữa sáng cho chồng và bố mẹ chồng, sau đó dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, làm việc như một người giúp việc trong chính ngôi nhà mà tôi từng nghĩ sẽ là tổ ấm của mình. Ban đêm, khi đã thấm mệt sau cả ngày dài làm việc, tôi lại phải đáp ứng mọi yêu cầu của chồng.

Những ngày ấy kéo dài triền miên, không có lấy một ngày nghỉ. Từng giây từng phút trôi qua, tôi như bị cạn kiệt sức lực lẫn tinh thần. Chồng tôi, người mà tôi nghĩ sẽ che chở cho mình, dần lộ rõ bản chất gia trưởng và ích kỷ. Không quan tâm đến cảm xúc của tôi, anh chỉ coi tôi như một “công cụ” trong nhà.

Cuộc sống làm dâu nhà chồng trở thành một chuỗi ngày địa ngục, khi mà tôi phải sống như cái bóng, không có quyền lên tiếng, không có quyền quyết định. Tôi dần mất đi chính mình. Không chịu nổi cảnh sống ấy, tôi bắt đầu lên kế hoạch cho việc bỏ trốn. Sau nhiều lần suy tính, tôi quyết định phải ra đi, trở về Việt Nam và bắt đầu lại cuộc sống, dù không có tiền bạc hay tương lai rõ ràng.

Tôi dành dụm từng đồng tiền ít ỏi từ những lần chồng cho để đi chợ, để rồi âm thầm cất vào một góc. Một hôm, khi phát hiện chồng để lại chìa khóa két sắt, tôi đánh liều mở ra và lấy hết số tiền mà anh cất giữ. Đó là số tiền mà tôi biết sẽ giúp mình có một khởi đầu mới ở quê nhà.

Sáng sớm hôm ấy, khi mọi người trong nhà còn say ngủ, tôi lặng lẽ kéo vali ra khỏi nhà, đón chuyến xe đầu tiên ra sân bay, mang theo ước mơ về một cuộc sống tự do, không còn bị ràng buộc.


Khi máy bay hạ cánh tại sân bay Tân Sơn Nhất, tôi cảm thấy như vừa được giải thoát. Trái tim nhẹ nhõm, tôi hít một hơi thật sâu, tận hưởng không khí quê nhà sau một thời gian dài xa cách. Tôi kéo vali bước ra khỏi khu vực sân bay với niềm vui chưa từng có. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến tôi giật mình.

Khoe ảnh bạn gái xinh đẹp lên mạng mới phát hiện ra quá khứ không mấy tốt đẹp của người tình

“Em định bỏ đi mà không nói với anh một lời sao?”

Tôi quay người lại và không thể tin vào mắt mình: chồng tôi đang đứng ngay trước mặt, khuôn mặt tươi cười nhưng ánh mắt đầy lạnh lùng. Anh kéo vali của tôi rồi đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi run rẩy mở ra và đọc những dòng chữ trên tờ giấy đó. Đó là một bản hợp đồng hôn nhân với điều khoản rằng nếu tôi đơn phương rời bỏ, tôi sẽ phải hoàn trả gấp đôi số tiền mà anh đã đưa cho gia đình tôi trước khi kết hôn.

Tim tôi như thắt lại, mọi thứ trước mắt trở nên tối đen. Anh ta đã tính toán trước tất cả, và giờ đây tôi không còn đường lui. Chồng tôi cười lạnh, nói rằng anh ta đã biết kế hoạch bỏ trốn của tôi từ lâu, nhưng cố tình để tôi thực hiện cho đến cuối cùng, chỉ để cho tôi thấy rằng không ai có thể qua mặt anh ta.

Tôi bị ép phải quay trở lại Hàn Quốc, trở lại ngôi nhà mà mình từng coi là ngục tù. Lần này, cuộc sống của tôi thậm chí còn tệ hơn trước, vì chồng tôi không còn tin tưởng tôi nữa. Tôi bị giám sát chặt chẽ, không được giữ tiền, không được ra ngoài một mình. Cuộc sống của tôi thực sự chỉ còn lại màu xám.

Những ngày tháng trôi qua trong tủi nhục, tôi dần mất hết hy vọng. Tôi tự hỏi bản thân liệu có đáng không khi đã chấp nhận đánh đổi tất cả chỉ để lấy một cuộc sống như thế này.

Một lần nữa, tôi quyết định không thể sống như thế này mãi. Tôi lén liên lạc với một tổ chức phi chính phủ hỗ trợ cho những phụ nữ Việt Nam kết hôn với người nước ngoài gặp hoàn cảnh khó khăn. Sau nhiều lần trao đổi, tổ chức ấy đồng ý hỗ trợ tôi trong việc trở về Việt Nam một cách an toàn.

Với sự giúp đỡ của tổ chức, cuối cùng tôi đã thoát khỏi ngôi nhà ấy một lần nữa, lần này là một cuộc trốn thoát có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Khi đặt chân xuống sân bay Việt Nam lần thứ hai, tôi thực sự cảm nhận được tự do. Không còn ràng buộc, không còn nỗi sợ hãi, tôi có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình, lần này là từ hai bàn tay trắng nhưng với sự tự do và

Giấc mơ “đổi đời” không nhất thiết phải thông qua một cuộc hôn nhân ép buộc hay cuộc sống vật chất xa hoa. Cô hiểu rằng tự do, hạnh phúc và sự bình an tinh thần là những giá trị không thể đánh đổi. Qua câu chuyện của mình, cô muốn gửi gắm thông điệp đến những cô gái trẻ rằng đừng bao giờ vì khó khăn nhất thời mà đưa ra quyết định có thể ràng buộc cả cuộc đời.