Đɑпg ƌȇm tȃп Һȏп, cҺị Ԁȃu ƌột пgột Ьỏ sɑпg ρҺòпg tȏι пgủ, Ьιết lý Ԁo mà tȏι tҺươпg ɑпҺ trɑι mìпҺ và cũпg “Ьó tɑү” vớι cҺị
Nghe những lời chị dȃu nói, tȏi thật khȏng biḗt phải nói lại thḗ nào nữa!
Vì muốn con cái có công việc ổn định, không phải chân lấm tay bùn nên bố mẹ tôi quyết tâm nuôi anh em tôi học hết đại học. Sau khi anh tôi học xong, có việc làm thì cũng là lúc bố tôi bị bệnh hiểm nghèo. Thế là anh và mẹ cùng kiếm tiền lo thuốc thang chữa bệnh cho bố, rồi lo cho tôi học tiếp đại học.
Nhờ có mẹ và anh trai mà tôi cũng học xong. Khi tôi có việc làm thì anh ấy mới nghĩ đến chuyện lập gia đình.
Bạn gái của anh tôi tên Quyên. Bố mẹ chị ấy khá giả, ngay từ khi chị lên thành phố học đã có nhà riêng. Khi anh tôi yêu chị Quyên được vài tháng thì đến nhà chị ấy sống cho đỡ tốn tiền thuê phòng trọ, nhờ thế mà tôi cũng được hưởng lây.
Từ ngày đến nhà chị Quyên sống, tôi phải làm hết mọi việc từ dọn dẹp nhà cửa đến nấu ăn. Biết tôi vất vả nên đi làm về, anh trai liền hỗ trợ em gái. Còn chị Quyên lúc nào cũng lo sợ hỏng móng tay nên không dám rửa bát lau nhà. Chị sợ dầu mỡ bám vào quần áo và tóc nên không chịu vào bếp.
Không chỉ lười biếng, chị Quyên còn có một tật xấu mà tôi không ưng chút nào đó là chi tiêu hoang phí. Chị rất chăm chút nhan sắc, tháng nào cũng dành hết tiền lương để mua quần áo, mỹ phẩm, giày dép, còn tôi chỉ cần dùng đồ chị Quyên thải ra là đã đủ.
Ảnh minh họa
Tuy chị Quyên nhiều tật xấu nhưng anh tôi rất chiều bạn gái và luôn nhắc nhở tôi sống vui vẻ, không được gây hấn với chị dâu tương lai.
Sau hơn một năm tìm hiểu, tuần vừa rồi anh tôi và chị Quyên đã chính thức về chung một nhà.
Ngay đêm tân hôn anh chị đã xảy ra chuyện. Lúc đó là nửa đêm, tôi đang mơ ngủ thì giật bắn mình khi có người nằm bên cạnh. Tôi hoảng sợ bật đèn lên thì mới biết là chị dâu đã vào giường tôi ngủ từ lúc nào không hay nữa.
Tôi thắc mắc:
“Đêm tân hôn, chị không ngủ với chồng, sao lại qua phòng em vậy?”.
Chị Quyên thở dài trả lời: “Anh trai em không chịu giao thẻ lương cho chị cầm, chị sẽ ngủ phòng em đến khi nào anh ấy đưa thì thôi”.
Nói rồi, chị bắt đầu than thở rằng trong gia đình, chồng làm được bao nhiêu tiền phải đưa cho vợ giữ. Thế mà anh tôi cho rằng chị dâu chi tiêu hoang phí, phải đưa lương cho chồng giữ thì gia đình mới yên ổn. Không ai chịu nhường ai, thế là chị dâu qua phòng tôi ngủ để dằn mặt chồng.
Nghe chị dâu nói mà tôi thấy thương anh trai vô cùng nhưng không biết phải khuyên bảo chị thế nào nữa?