Thằng Đại mồ côi Mẹ lúc nó còn nhỏ xíu. Khi lên sáu, thì ba nó rước Mẹ kế về.
Mẹ kế khó lắm!? vì ba thằng Đại là ngư phủ, nên thường xuyên vắng nhà, nó phải ở với bà, nó sợ lắm! Mẹ kế cấm không cho Đại chơi đá banh ngoài đường, bà bắt nó phải rửa tay sạch sẽ xong mới ăn cơm, bà là cô giáo, nên hay bắt Đại luyện viết chữ, dạy nó làm toán, tóc tai, móng tay, móng chân bà cắt gọn hết… Bà bắt Đại gọi bà là Mẹ, nó không thích, mà không dám cãi.
Chỉ lúc ghe về Đại mới vui, vì được gặp ba, ba hôn nó, nhưng lại luôn khen và cảm ơn Mẹ kế.
Một ngày, khi Đại lên tám, có người đến báo tin gì đó, mà Mẹ kế chạy như điên, như dại ra ngoài biển gào khóc!. Nó cũng hoảng loạn chạy theo bà và khóc!.
Mẹ kế ôm nó, nói chẳng thành câu:
– Ba…không về …nữa rồi con ơi, …ba bỏ mẹ con mình rồi…huhu…!
Năm tháng trôi qua, cứ vậy Đại sống với Mẹ kế, bà vẫn vậy, bắt nó học, cấm đá banh ngoài đường, không cho chơi bời lêu lổng nhiều, phải biết nhường nhịn, không được cãi lộn, đấm đá với con nít hàng xóm …
Hôm đó, thằng Đại lại bị mẹ kế mắng dữ dội, về tội tắm mưa đầu mùa, bà nói mưa đó rất độc, sẽ bệnh cho mà xem. Mà nó không nghe.
Tối đó, đầu Đại nặng như chì, nó lên cơn sốt, người run cầm cập, Mẹ kế cho uống thuốc, lau người, chườm nóng cho nó mà vẫn không hạ, được một lúc thì tay chân Đại co ríu lại! bà xốc nó cõng qua trạm Y tế cạnh nhà.
Trong cơn mơ hồ, thằng Đại nghe Mẹ kế khóc, giọng đứt quãng như cái lần người ta báo tin ba nó không về nữa :
– Con ơi! Ba con mất rồi… con mà có gì mẹ sống ra sao!?
Đại bệnh một trận hơn tuần, nó thấy Mẹ kế ốm hẵn, mắt quầng thâm, hối hận trào dâng, Đại ôm bà và nói:
– Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ.
Và từ đó, nó không làm Mẹ buồn lần nào nữa.
Khi Đại vào đại học năm thứ hai, ba anh bất ngờ trở về, sang trọng giàu có, ba Đại muốn nhận anh, muốn rước vào thành phố, lo cho một tương lai tươi sáng, nhưng lại không rước Mẹ Đại, vì bên ba anh đã có người phụ nữ đẹp, giàu có.
Mẹ lau dòng nước mắt (đây là lần thứ ba Đại thấy mẹ khóc) khuyên anh theo ba. Nhưng Đại khăng khăng:
– Con vẫn học ở đây, con vẫn ở với Mẹ, ba đã có gia đình kia rồi, còn Mẹ chỉ có mình con.
Thuyết phục Đại không được, ba anh rời đi, Đại nghe “mẹ mới” lầu bầu một câu:
– Ngu xuẩn.
Đại ra trường, đi làm và đưa người yêu về ra mắt Mẹ, Mẹ mừng lắm. Cười tít cả mắt, lâu rồi anh chưa thấy Mẹ vui như vậy. Nhưng khi ra về, người yêu anh lại tỏ ý ngại ngần, ngại sống chung với mẹ chồng.
Đại kể cho cô nghe chuyện về Mẹ kế và kết luận:
– Em biết không? Em và xã hội luôn có thành kiến không hay về Mẹ kế !? Nhưng với anh, tuy không phải là đứa con nẩy mầm trong bụng Mẹ, nhưng mà mầm sống yêu thương của anh lại nẩy mầm trong tim Mẹ.
– Em..em.. xin lỗi anh và Mẹ.
Nguồn Trần Khắc Tường