Buổi trưa hôm ấy, tôi và đồng nghiệp quyết định đổi gió, đi ăn tại một quán mới mở gần công ty. Không ngờ, vừa bước vào, tôi đã bắt gặp cảnh tượng khiến tim mình như bị bóp nghẹt: chồng tôi dắt tay một cô gái trẻ, xinh xắn, cả hai vừa cười nói vừa có những hành động thân mật đến mức không ai có thể lầm tưởng.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, đầu óc quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. “Anh ta đang làm gì? Cô gái đó là ai? Chẳng lẽ đây là lý do anh thường xuyên về muộn dạo này?”
Cơn ghen trào lên đến đỉnh điểm, nhưng tôi kìm lại. Tôi không muốn làm ầm lên ở nơi công cộng, cũng chẳng muốn để đồng nghiệp thấy cảnh mình mất kiểm soát. Hít một hơi thật sâu, tôi lặng lẽ ngồi xuống bàn gần đó, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của họ mà lòng như lửa đốt.
Rồi một ý nghĩ lóe lên. Tôi lén rút điện thoại ra, bấm gọi cho mẹ chồng. Giọng bà vang lên ở đầu dây bên kia:
Có chuyện gì thế con?
Tôi cố giữ bình tĩnh, kể lại sự việc một cách ngắn gọn, không thêm bớt:
Mẹ ơi, con đang thấy anh… với một cô gái lạ. Họ đang ở quán XYZ, rất thân mật.
Chưa đầy năm phút sau, tôi thấy điện thoại của chồng sáng lên, anh vội vàng nghe máy. Khuôn mặt anh biến sắc, cúi xuống nói gì đó với cô gái, rồi cả hai hớt hải đứng dậy, cúi gằm mặt lách qua các bàn và rời đi nhanh như chớp.
Chưa dừng lại ở đó, khoảng 15 phút sau, tôi nhận được cuộc gọi từ chồng:
Em về nhà đi, cô ta đang ở đây.
Về đến nhà, tôi thấy cảnh tượng cô bồ quỳ gối ngay trước mặt tôi, nước mắt giàn giụa:
Chị ơi, em xin lỗi, em không biết anh ấy đã có gia đình… Là anh nói dối em… Em xin chị tha thứ!
Mẹ chồng đứng bên cạnh, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không nói một lời. Bà chỉ nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt như muốn nói: “Con xử lý thế nào, mẹ sẽ ủng hộ con.”
Tôi nhìn chồng, người đàn ông mà mình từng tin tưởng, giờ đây cúi đầu đầy xấu hổ. Cô bồ vẫn quỳ dưới chân tôi, còn mẹ chồng, người phụ nữ mà tôi luôn nghĩ chỉ thiên vị con trai mình, lại là người đã đứng ra để bảo vệ tôi trong tình huống này.
Hóa ra, mẹ chồng không chỉ là người dạy dỗ anh, mà còn là một người luôn sẵn sàng đứng về phía lẽ phải. Tôi hít sâu, giữ giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát:
Đây là lần đầu, và cũng là lần cuối. Nếu còn xảy ra chuyện này, anh sẽ mất cả gia đình, lẫn sự tôn trọng từ tôi.
Cô bồ rời đi, còn chồng tôi lặng lẽ quỳ xuống, xin lỗi. Mẹ chồng gật đầu hài lòng, bước đến nắm lấy tay tôi:
Con dâu của mẹ giỏi lắm, phải thế mới giữ được chồng.
Ngày hôm đó, tôi nhận ra, đôi khi cơn giận không cần bộc phát mà cần được xử lý bằng sự khôn khéo và đồng minh đúng lúc. Mẹ chồng – người mà tôi luôn nghĩ là “nghiêng về con trai”, lại chính là người đã giúp tôi đứng vững trên bàn cờ hôn nhân đầy sóng gió này.